Đường Khê đi ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn lên trên cửa, nói với Tần Kiêu: “Cao quá, chắc phải kê ghế mới có thể dán được.”
Tần Kiêu vẫn còn đứng tại chỗ, trên tay cầm câu đối mừng Xuân, mặt không cảm xúc, như thể bị ai đó điểm huyệt, đứng im không nhúc nhích.
Đường Khê nhìn dáng vẻ này của anh thì không khỏi buồn cười, nhưng xét thấy chuyện này đã gây tổn thương nặng nề cho trái tim bé nhỏ của anh, cô không thể xát thêm muối vào vết thương khiến bóng ma tâm lý càng thêm nghiêm trọng, cô cắn đầu lưỡi, liều mạng nén cười, làm như không có chuyện gì mà nói lảng sang chuyện khác, “Tần Kiêu, anh mau đem ghế ra đây dán câu đối mừng Xuân đi, gió nổi lên rồi, em đứng ngoài này thấy hơi lạnh.”
Tần Kiêu nghe cô bảo lạnh thì mới hoàn hồn, thoát khỏi cảm giác xấu hổ tột cùng, đi tới trước mặt cô. Anh đặt câu đối mừng Xuân trên tủ ở cửa ra vào, sau đó nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô nhét vào quần áo của mình, hỏi: “Còn lạnh không?”
Thể chất của Đường Khê thiên hàn, sang đông tay chân rất dễ nhiễm lạnh, dù đã mặc rất nhiều quần áo nhưng sờ tay vẫn thấy lạnh. Thật ra Đường Khê không cảm thấy lạnh chút nào, cô chỉ đang cố tình kể khổ để chuyển sự chú ý của anh thôi.
Cô tì cằm lên ngực anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười lắc đầu: “Không lạnh nữa, Tần Kiêu, anh mặc ít quần áo hơn em nhiều, nhưng sao nhiệt độ cơ thể còn nóng hơn em thế?”
Tần Kiêu cụp mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, hỏi: “Em muốn làm?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play