Trời còn chưa sáng, Tang Miên đã tỉnh giấc. Mắt chưa mở hẳn, cơn đau đầu dữ dội đã ập đến, kéo theo sau là cảm giác nhức nhối ở hai hốc mắt. Tang Miên xoay người ngồi dậy, khẽ rên lên một tiếng. Lưỡi liếm lên môi, cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng cơn đau này chẳng thấm vào đâu so với đầu và mắt, nên cậu cũng chẳng để ý.
Bên ngoài sương mù giăng kín, cửa sổ mờ mờ ảo ảo. Chiếc đèn ngủ nhỏ chiếu sáng một góc đầu giường u tối.
Tang Miên chậm rãi đảo mắt, cơn say rượu vẫn còn hành hạ. Bộ não trì độn không thể nào chắp vá lại ký ức trọn vẹn của đêm qua. Cậu chỉ nhớ mình đã hát ở KTV, bạn bè cười đùa vui vẻ, cậu cảm thấy buồn bực, rồi cùng Hạ Kỳ Xuyên ra cửa hàng tiện lợi nhỏ bên ngoài mua một túi lớn đồ ăn vặt... Sau đó, chỉ còn nhớ loáng thoáng vòng tay của Bạc Diễn.
Mùi đàn hương gỗ mun quen thuộc xộc vào khoang mũi. Tang Miên nắm lấy chăn, đưa lên chóp mũi cẩn thận hít hà. Mùi hương rất nhạt, nhưng Tang Miên chắc chắn, đây là mùi của Bạc Diễn.
Tháng này Bạc Diễn chỉ về nhà cũ Tang gia một lần, là chuyện của vài ngày trước. Bạc Diễn ngủ trong phòng của mình, không chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng cậu, nói gì đến chuyện để lại mùi hương. Dì Vương giặt chăn ga mỗi cuối tuần, vậy mà mùi của Bạc Diễn vẫn rõ ràng lưu lại trên chăn như vậy, chỉ có thể là Bạc Diễn đã trở về. Hơn nữa, dì Vương và Trương bá sẽ không nhớ để lại đèn ngủ cho cậu. Cậu say đến mức này, cũng không thể nhớ nổi một việc nhỏ như vậy.
Người đưa cậu về đêm qua, thật sự là Bạc Diễn.
Có được câu trả lời chắc chắn, Tang Miên lập tức xuống giường, mở cửa phòng xông ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT