Hàn Thư nhìn theo bóng dáng đại bá khuất xa, lửa giận không có chỗ trút, cứ thế nghẹn ứ trong lồng ngực, khiến mặt cậu ta đỏ bừng. Khắp người lấm lem bùn đất, gian hàng hải sản đầy ruồi nhặng, như đánh hơi thấy mùi vị nào đó trên người cậu ta, chúng ùn ùn bay tới bu quanh.
Hàn Thư vung tay xua đuổi lũ ruồi đáng ghét, liên tục tự nhủ phải nhịn xuống.
Đại bá đi rồi, xung quanh vẫn còn không ít ánh mắt đổ dồn vào Hàn Thư. Dù không ai thì thầm to nhỏ, nhưng Hàn Thư cảm thấy mặt mình như bị bàn tay vô hình tát sưng vù. Đây là lần chật vật nhất từ khi cậu ta lớn lên.
Cậu ta biết mình không nên mất kiểm soát trước ống kính, nhưng cơn giận tích tụ quá nhiều, sợi dây lý trí trong đầu bỗng chốc đứt phựt, khiến cậu ta mất đi lí trí mà hành động như vậy. May mà Bạc Diễn và Tang Miên đã kịp thời ra tay, nếu không đã làm ra chuyện quá khích.
Khoảnh khắc này, trong đầu Hàn Thư không ngừng hiện lên ký ức vừa rồi. Cậu ta đã làm gì, nói gì, ngữ khí ra sao, liệu đội ngũ truyền thông của cậu ta có cách nào cứu vãn không?
"Anh Tiểu Hàn, quần áo anh bẩn hết rồi, em giúp anh lau nhé." Bạc Diễn cầm một chai nước tiến đến trước mặt Hàn Thư, không đợi Hàn Thư kịp phản ứng, nước khoáng đã đổ lên quần áo cậu ta. Bạc Diễn cầm khăn giấy giúp cậu ta lau đi vết bùn nước trên áo.
Khoảnh khắc này, Hàn Thư bỗng nhiên cảm thấy Bạc Diễn thuận mắt hơn hẳn. Thế nhưng, ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, liền nghe thấy giọng Bạc Diễn kinh ngạc vang lên: "Bụng anh mềm ghê!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT