Tang Ninh và Tang Miên cùng tuổi, Tang Ninh lớn lên dưới sự cưng chiều của ba mẹ, từ nhỏ không thiếu thốn gì, thân hình so với Tang Miên thì cậu ta lớn gấp đôi .

Khi Tang Miên đè lên, cậu ta hoàn toàn có thể dễ dàng đẩy Tang Miên ra và đè xuống đất.

Nhưng trước khi cậu ta kịp hành động, đầu đã bị Tang Miên cắn.

Đúng vậy, là cắn!

Kiếp trước, Tang Ninh và Tang Miên cùng nhau lớn lên, sau khi Tang Miên 18 tuổi bị đuổi ra khỏi nhà thì hai người mới mất liên lạc.

Có thể nói, ba mẹ Tang Miên còn không hiểu Tang Miên bằng cậu ta.

Kiếp trước Tang Miên tức giận cũng không cắn người, đây là sao vậy?

Tang Ninh lập tức nghĩ đến một khả năng ——

Chẳng lẽ, Tang Miên cũng là người xuyên thư?

Vừa có ý nghĩ này, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, trán hắn đã bị vật cứng chống lại.

Kẻ cắn da thịt cậu ta là thật sự muốn cắn.

Tang Ninh lấy lại tinh thần, vừa định phản kháng, liền nghe thấy tiếng kinh hô từ cửa, một tràng tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần truyền đến.

Không cần Tang Ninh đẩy Tang Miên ra, đã có người giúp cậu ta đẩy Tang Miên ra, trước khi bị tách ra, răng Tang Miên vẫn cắn chặt da thịt cậu ta, nếu không phải Tang Miên thân thể suy nhược, không có sức lực, cảm cậu ta thấy nhất định sẽ bị Tang Miên cắn đứt một miếng thịt.

Trần thẩm đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, nghe người hầu nói nhị thiếu gia đã lâu không gặp đã trở về, và lập tức lên lầu tìm hai vị tiểu thiếu gia. Bà lo lắng Tang Aỉ sẽ làm gì Tang Ninh, lập tức bỏ việc trong tay chạy vội lên lầu, còn chưa đến gần phòng Tang Ninh ở, liền nghe thấy tiếng r*n rỉ thống khổ của Tang Ninh từ một căn phòng nào đó.

Trần thẩm tăng tốc bước chân, nhìn thấy những gì đang xảy ra trong phòng Tang Miên, bà cũng bất chấp chào hỏi Tang Ải và quản gia ở cửa, đẩy Tang Ải và quản gia ra rồi lao vào.

Bà dùng sức kéo Tang Miên ra khỏi người Tang Ninh, ôm Tang Ninh sắc mặt trắng bệch vào lòng, an ủi một hồi, rồi mới tức giận nhìn kẻ gây chuyện, giận dữ nói: "Tang Miên thiếu gia, cháu đang làm gì vậy, sao cháu có thể lợi dụng lúc chúng ta không có ở đây mà bắt nạt Tiểu Ninh?"

Tang Miên bị Tang Ninh kéo khỏi nôi lúc đang lắc lư đã ngã một cú xuống đất, hai đầu gối vẫn còn đau, tỉnh dậy từ ác mộng, còn chưa tỉnh táo đã bị người ta giáo huấn một trận, dù tính tình có tốt đến mấy cũng sẽ tức giận, lúc trước ôm Tang Ninh cắn một trận, cậu hoàn toàn không để ý đến nỗi đau ở đầu gối, giờ phút này bị Trần thẩm đẩy ngã xuống đất, đầu gối lại một lần nữa đập vào sàn nhà cứng, càng thêm đau đớn, cậu ngồi dưới đất, mơ hồ chấp nhận lời chỉ trích đột ngột giáng xuống.

Trong nhận thức của tiểu tang thi, người không phạm ta, ta không phạm người.

Cậu phun đầy nước bọt vào mặt Tang Ninh, nhưng cậu  không cố ý, cậu cũng không biết Tang Ninh tại sao lại đứng trước giường nhìn cậu, muốn xin lỗi, nhưng Tang Ninh cố ý kéo cậu xuống giường, làm cậu ngã đau, xét cho cùng, cậu và Tang Ninh đều có lỗi.

"Xin... lỗi..." Tiểu tang thi ấp úng mở miệng, "Nhưng mà... là cậu ta trước..."

Ngôn ngữ của tiểu tang thi còn chưa trải qua học tập rèn luyện, có thể mở miệng đã là cực kỳ miễn cưỡng, muốn cậu dùng câu hoàn chỉnh để khái quát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quả thực là làm khó cậu.

Hơn nữa, Trần thẩm mù quáng đứng về phía Tang Ninh sẽ không có kiên nhẫn nghe cậu giải thích, lại còn là một Tang Ninh không có ý tốt.

Tang Ninh được Trần thẩm ôm vào lòng, lúc này mới chú ý tới Tang Ải cùng đám người đứng ở cửa.

Ban đầu cậu ta vốn muốn diễn trò cho Tang Ải xem, để Tang Ải biết Tang Miên hư hỏng đến mức nào, ai ngờ kế hoạch của cậu ta bị Tang Miên không theo kịch bản mà phá hỏng, nhưng biến khéo thành vụng, cậu ta lập tức biết đây là một cơ hội không thể tốt hơn.

Tang Miên cắn rất mạnh, nhưng chưa đến mức làm cậu ta thống khổ, ở trong lòng Trần thẩm lén véo đùi mình một cái, nước mắt lập tức tuôn rơi.

"Ô ô, Trần thẩm, cháu đau quá..."

"Không đau không đau, ai da, vậy phải làm sao bây giờ!"

Phu nhân trước khi ra ngoài đã dặn dò ngàn vạn lần phải chăm sóc Tang Ninh thật tốt, người không thấy khỏe hơn, phu nhân trở về còn không trách tội bà sao.

Trần thẩm hoảng loạn không thôi, nhìn về phía quản gia vẫn còn ngây người đứng ở cửa, thúc giục nói: "Trương bá, ông còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi gọi bác sĩ gia đình tới đi, Tiểu Ninh thiếu gia nếu bị thương, tôi phải làm sao mà ăn nói với phu nhân đây."

Quản gia nhìn ba người trong phòng, lại nhìn về phía Tang Ải mặt không biểu cảm, không biết nên giải thích vở kịch này với Tang Ải như thế nào, lời Trần thẩm nói cũng không sai, trước mắt quan trọng nhất là vết thương của tiểu thiếu gia Tang Ninh, ông ta nói xin lỗi Tang Ải, lập tức chạy đi tìm bác sĩ gia đình.

"Tôi... không phải... cố ý..."

Tiểu tang thi che cổ họng, cố gắng nén xuống, cậu muốn dùng cách này để ép mình nói ra câu hoàn chỉnh, nhưng nỗ lực của cậu không được phát hiện, ngược lại bị Trần thẩm thiếu kiên nhẫn ngắt lời: "Tang Miên thiếu gia, chuyện cháu làm với Tiểu Ninh thiếu gia, tôi sẽ kể lại từ đầu đến cuối cho phu nhân nghe."

Cậu làm gì Tang Ninh?

Dì lạ mặt này biết cậu làm gì, Tang Ninh lại làm gì sao?

Tiểu tang thi duỗi tay, muốn nắm lấy tay Trần thẩm đang đứng dậy, muốn hỏi Trần thẩm, rốt cuộc biết gì, cậu không muốn bị hiểu lầm.

Nhưng mà, bàn tay vươn ra thất bại, Trần thẩm ôm Tang Ninh đi đến cửa, lúc này mới có thời gian chào hỏi Tang Ải: "Nhị thiếu gia, ngài đã về rồi, ngại quá, tôi vừa rồi quá nóng vội, đã va vào ngài..."

Bên tai là tiếng lải nhải của Trần thẩm, tầm mắt Tang Ải trước sau dừng lại trên người Tang Miên, nhìn đứa bé con rũ xuống bàn tay thất bại, môi dưới bĩu lên, thân thể ngả về phía sau, nằm trên đất co thành một cục, thân thể gầy gò run rẩy, giống như đang khóc.

Tang Ải muốn nhìn rõ hơn, ống tay áo bỗng nhiên bị người giữ chặt, tầm mắt hắn bị buộc rời khỏi cục thịt trên mặt đất.

Tang Ninh nép mình trong lòng Trần thẩm, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, cậu ta lấy hết can đảm nắm lấy ống tay áo Tang Ải, đáng thương nhìn về phía Tang Ải.

Kiếp trước, cậu ta và Tang Ải có quan hệ không tốt, phải nói là vô cùng cứng nhắc.

Vì mẹ thiên vị.

Mẹ một chút cũng không để tâm huyết thống, đối với cậu ta, với người ngoài này, còn yêu quý hơn Tang Ải ruột thịt gấp trăm, thậm chí nghìn lần.

Trong nguyên tác chưa từng miêu tả nhiều phần của Tang Ải, theo điều tra và tìm hiểu của Tang Ninh kiếp trước, chỉ tìm được nguyên nhân một phần quan hệ mẹ con này ác liệt ——

Ba của Tang Ải có một người vợ cả, sinh hạ con trai trưởng của Tang gia chưa đầy hai năm thì qua đời. Sau đó, ba Tang mới cưới người vợ hiện tạii.

Nữ chủ nhân đương nhiệm của Tang gia hy vọng con trai mình có thể vượt qua đại ca Tang gia, từ nhỏ đã đối với Tang Ải thực hiện giáo dục gà con, Tang Ải sở dĩ gây sự với gia đình để bước chân vào giới giải trí là để phản kháng mẹ mình.

Dưới sự khắt khe lâu ngày của mẹ, Tang Ải mới có thể chán ghét gia đình, và liên lụy chán ghét luôn cả Tang Ninh.

Kiếp trước, Tang Ải chưa bao giờ đối xử tốt với cậu ta, Tang Ninh cũng khinh thường lấy lòng Tang Ải, caauuj ta cảm thấy có phu nhân Tang thích là đủ rồi, lại không nghĩ tới, nếu mất đi sự yêu thích của phu nhân Tang thì phải làm sao?

Lúc trước bị đuổi ra khỏi nhà, nếu có Tang Ải, có đại ca Tang gia giúp cậu ta nói chuyện, cậu ta cũng sẽ không ngã vào bùn lầy.

Cho nên, sau khi trùng sinh, kiếp này, ngoài việc lấy lòng phu nhân Tang ra, đại ca và Tang Ải đều là mục tiêu cậu ta cần phải lôi kéo.

"Nhị ca, em đau quá..." Tang Ninh cảm thấy, Tang Ải dù có lạnh lùng vô tình đến mấy, đối với nước mắt của một đứa bé ba tuổi cũng sẽ không hoàn toàn thờ ơ, chỉ cần có thể lay động Tang Ải một chút, từ từ rồi sẽ công phá toàn bộ.

Tang Ninh làm sao cũng không ngờ được, nước mắt của hắn vừa lúc dẫm vào khu vực cấm của Tang Ải.

Tang Ải chán ghét trẻ con, càng chán ghét những đứa trẻ yếu đuối động một tí là khóc.

Tang Ải nhíu mày, sốt ruột nói: "Biết đau thì đi tìm bác sĩ, tìm tôi có ích lợi gì, tôi lại không phải bác sĩ."

Tang Ninh: "..."

Trần thẩm vừa nghe, trong lòng nóng ruột, nói không lựa lời: "Nhị thiếu gia, ngài sao có thể nói những lời này với em trai mình chứ?"

Lời của Trần thẩm đổi lấy tiếng cười nhạo không che giấu của Tang Ải, Tang Ải cũng đã nể mặt Tang Ninh, không dùng quá nhiều sức lực, liền từ tay Tang Ninh cứu lấy ống tay áo của mình.

"Tôi không nhớ mình có một người em trai như vậy."

Trần thẩm: "Nhị thiếu gia, ngài sao có thể nói như vậy! Tiểu Ninh thiếu gia sẽ buồn đó."

Trần thẩm đã đi theo phu nhân Tang được 20 năm, trước khi Tang Ải bị bức đến mức nổi loạn, đối mặt với Trần thẩm cũng phải khách khí.

Sau khi hắn và phu nhân Tang cãi nhau một trận lớn, hắn không muốn nể mặt phu nhân Tang, cũng không cần thiết phải nể mặt bà lão này.

"Thay vì ở đây chỉ trích tôi, chi bằng mau đưa bảo bối cưng của phu nhân nhà bà đi kiểm tra đi, vạn nhất mắc bệnh gì, phu nhân nhà bà không đau lòng chết sao."

Tang Ninh nghe vậy, chỉ muốn bịt cái miệng chuyên nói xấu của Trần thẩm lại.

Trần thẩm nói như vậy, Tang Ải đối với cậu ta càng không có sắc mặt tốt, lần này, Tang Ải muốn không chọn Tang Miên cũng khó.

Cậu ta muốn làm ra vẻ ra đi cứu viện, nhưng Trần thẩm lại nghe lời Tang Ải nói, lo lắng vết thương trên trán cậu ta, che đầu, bất chấp ý muốn ôm cậu đi xuống lầu.

Trước khi đi, Trần thẩm còn ném cho Tang Ải một câu đầy thách thức ——

"Nhị thiếu gia, lời ngài nói, tôi sẽ thuật lại từ đầu đến cuối cho phu nhân nghe."

Người quản lý suốt quá trình náo loạn không lên tiếng, thấy Trần thẩm đã đi xa, hắn mới lúng túng mở miệng: "Bà ta này vẫn thích nói những lời này."

Người quản lý đến nhà cũ Tang gia không nhiều lần, chỉ có vài lần vẫn là hai năm trước, lúc trước đến thì Trần thẩm đã nói những lời này với Tang Ải, hai năm không gặp, hắn nghe được vẫn là những lời giống hệt.

Tang Ải khinh thường nói: "Một con chó trung thành nhất của mẹ tôi, anh mong bà ta có thể nói những lời dễ nghe sao?"

"Ai không đúng, anh đừng quên mục đích đến đây, đã nói hôm nay phải cho tôi một kết quả."

Bị ngắt lời, người quản lý nhớ lại trọng điểm, hắn nhìn hành lang đã không còn bóng người, lại nhìn cục thịt nhỏ đang nằm trên sàn nhà, chọc chọc cánh tay Tang Ải, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đó là em trai ruột của cậu phải không, cứ để nó nằm như vậy sao? Thời tiết này sẽ không bị cảm lạnh sao?"

Tang Ải khó chịu "sách" một tiếng, trong lòng mắng một câu phiền phức, chậm rãi đến gần cục bông nhỏ trên mặt đất, ngồi xổm xuống đồng thời duỗi tay bẻ cánh tay Tang Miên, không dùng quá nhiều sức liền xoay Tang Miên về phía mình.

Cuối cùng cũng nhìn thấy mặt Tang Miên, không giống như anh tưởng tượng, trên mặt Tang Miên không có nước mắt, tiểu gia hỏa nhắm chặt hai mắt, khẽ nhíu mày, như là ngủ rồi.

Bị mắng một trận rồi ngã xuống đất liền ngủ?

Đây là kiểu thao tác gì?

Tang Ải chú ý thấy điểm không bình thường, anh tập trung quan sát Tang Miên, dưới sự nhìn chăm chú của anh, tròng mắt Tang Miên bị mí mắt che lại đang điên cuồng rung động.

Vừa nhìn là biết giả vờ ngủ.

Ngón tay Tang Ải co lại, nhẹ nhàng gõ trán Tang Miên: "Tỉnh dậy."

Lông mi Tang Miên run rẩy, cố gắng giả chết, không ngờ, đôi lông mày nhíu chặt đã tố cáo sự thật rằng cậu vẫn còn tỉnh táo.

Rốt cuộc là sao vậy?

Tang Ải không hiểu ra sao.

Sức mạnh của tiểu tang thi thuộc loại yếu nhất trong bầy tang thi, thế giới mà cậu sinh tồn, không chỉ có tang thi và những người may mắn còn sống sót, mà còn có những nhân loại cao cấp đã tiến hóa, họ tồn tại để tiêu diệt tang thi, có một danh hiệu độc đáo —— thợ săn tang thi.

Tiểu tang thi mỗi ngày chỉ làm hai việc, tìm kiếm thức ăn và tránh né thợ săn tang thi.

Sức mạnh của cậu quá yếu, để sống sót, kỹ năng duy nhất cậu học được là giả chết.

Gặp chuyện không giải quyết được thì nằm xuống đất giả chết, những thợ săn tang thi mà cậu gặp đều rất thô tâm đại ý, chỉ cần cậu nằm trên đất bất động, đợi một lát là có thể vượt qua nguy cơ.

Biểu cảm và lời nói tức giận của Trần thẩm đã gửi cho tiểu tang thi một tín hiệu nguy hiểm, tiểu tang thi theo bản năng liền nằm xuống đất, chờ đợi nguy cơ được giải trừ.

Chỉ là, lần này cậu gặp phải một kẻ rất khó đối phó.

Nghe Trần thẩm nói vậy, tiểu tang thi lập tức tìm được đáp án chính xác trong ký ức xa lạ, lúc này kẻ ở bên cạnh cậu là nhị thiếu gia Tang gia Tang Ải, là anh hai của cậu.

Ký ức nói cho cậu biết, người anh này thật không dễ ở chung.

Tiểu tang thi không chút nghĩ ngợi, tự động lựa chọn rời xa.

Tang Ải có cả trăm cách để đánh thức kẻ giả vờ ngủ, nhưng đứa trẻ trước mặt quá tinh tế yếu ớt.

Anh hiếm khi có chút lương tâm, bế Tang Miên lên, đặt Tang Miên trở lại vào nôi lắc.

Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chìm vào yên tĩnh.

Tiểu tang thi cố ý đợi một lát, xác nhận trong phòng ngoài tiếng thở của cậu ra, không có âm thanh nào khác mới mở mắt.

Cái nhìn này, cậu liền đâm vào đôi đồng tử hổ phách nhạt màu của Tang Ải, trái tim tiểu tang thi mười mấy năm không đập, vừa mới được có lại suýt nữa đã muốn ngừng đập.

Cậu hoảng sợ trợn to hai mắt, đầu óc tràn ngập hai chữ "Xong rồi".

Trong lúc hoảng loạn, tay cậu sờ được một vật cứng, liếc mắt nhìn thấy một bình sữa đầy ắp.

Biện pháp lóe lên trong đầu, ngay lập tức hành động, thân thể đột nhiên bật dậy khỏi giường, thuần thục quỳ gối trước mặt Tang Ải, giơ cao cánh tay, nâng bình sữa đưa đến trước mặt Tang Ải.

"Đừng... đừng... bắn... em, cái này, cái này cho anh..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play