Họ vẫn chưa nắm được kỹ xảo làm cho Niệm Thanh ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ biết nói với cô bé rằng nếu không ăn sẽ phải đổ đi.
Hai vợ chồng vốn đã rất tiết kiệm, cũng không phô trương lãng phí. Mỗi lần Niệm Thanh không ăn, phần của cô bé cuối cùng sẽ bị Thạch Đầu ăn sạch sẽ. Niệm Thanh thấy đồ ăn không bị lãng phí, liền càng không có ý nghĩ muốn ăn.
Lúc này, có một gã sai vặt nói: “Lão gia, bên ngoài tuyết rơi ạ.”
Vương lão gia và phu nhân đều là những người phong nhã, mùa xuân ngắm hoa, mùa hạ ngắm trăng, mùa đông tự nhiên là phải ngắm tuyết.
Hôm nay chỉ có tuyết rơi chứ không có gió, Vương lão gia liền vui vẻ cho hạ nhân mở cửa, cả nhà vừa ăn vừa ngắm tuyết, không ai chú ý đến bờ vai Niệm Thanh hơi co lại.
“Thanh Thanh, con xem tuyết rơi lớn chưa kìa, giống như lông ngỗng vậy.” Vương phu nhân cười nói: “Con có thích tuyết rơi không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play