Hắn hy vọng cô bé có thể quên đi chuyện đêm qua.
Niệm Thanh dụi dụi mắt, cô bé ngây thơ nói: “Không đi đâu ạ.”
Yết hầu của Tạ Quân Từ khẽ trượt, hắn không nản lòng, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mấy món điểm tâm mà cô bé thích ăn.
Trước đây chỉ cần lấy ra, Tiểu Niệm Thanh liền sẽ sáng mắt lên. Thế nhưng hôm nay cô bé chỉ liếc qua một cái, rồi nghiêng đầu đi, không có ý muốn ăn.
Cô bé vốn dĩ đến bữa sáng dường như cũng không muốn ăn, chỉ đến khi Tạ Quân Từ nói hắn vốn không ăn gì, nếu cô bé cũng không ăn, những món ăn đã bày biện này chỉ có thể vứt đi, cô bé lúc này mới ăn sạch sẽ bữa sáng, giống như mọi khi không hề lãng phí một chút nào.
Tuy nhiên, Tạ Quân Từ có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt của cô bé đối với hắn — tuy rằng đối với cô bé mà nói, đó chỉ là dỗi dằn không nói chuyện và cũng không nhìn hắn mà thôi, nhưng Tạ Quân Từ từ lúc cứu cô bé đến bây giờ, chưa từng chịu sự lạnh nhạt như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT