Lúc hai huynh muội đi vào, tuy đã sớm không khóc nữa, nhưng khóe mắt Thanh Thanh vẫn phiếm hồng, chóp mũi cũng đỏ hoe, vừa nhìn đã biết đã khóc một trận lớn.
Tống Viễn Sơn và Thẩm Vân Sơ liền nhận ra Thương Lang Tông vốn luôn lạnh lùng, nay đã lập tức mềm lòng.
Nhìn cô bé như vậy, các sư phụ và sư huynh vừa đau lòng, nhưng lại vì cảm thấy dáng vẻ đáng thương này của cô bé thực sự quá đáng yêu, nên còn không nhịn được có chút muốn cười.
"Thương quá, sao lại khóc thành ra thế này?" Tề Yếm Thù đưa tay ra, khẽ cười nói.
Lúc Tề Yếm Thù im lặng, lạnh mặt, trông hắn có vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Nhưng khi cười lên như vậy, lại tựa như băng tuyết tan thành mưa xuân, tức khắc xua tan đi khí chất nguy hiểm, chết chóc trên người hắn.
Thanh Thanh ủy khuất dựa vào, Tề Yếm Thù đưa tay giúp cô bé vén lại tóc mai, bàn tay vừa lật, liền biến ra một quả linh quả, đưa cho cô bé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT