“Các vị đại nhân đến đây để làm ăn hay là tu luyện?” Chưởng quỹ vừa dẫn đường, vừa cảm khái: "Tháng này ta mới là lần thứ hai nhìn thấy người sống, ai, kinh doanh đình trệ quá.”
“Ta thấy thành Thiên Hạc không khác gì các tiên thành khác, sao lại không có người ngoài đến vậy?” Tô Khanh Dung hỏi.
“Ai, vừa nghe là biết ngài từ ngoài Vô Thanh Vực đến.” Chưởng quỹ thở dài: "Hai trăm năm trước nơi này của chúng ta xảy ra đại nạn, cả tiên vực chỉ có người dân ở thành Thiên Hạc chúng ta là gần như toàn bộ sống sót, người ở các tiên thành khác gần như đều chết hết rồi. Người ngoài cũng không đến Vô Thanh Vực chúng ta định cư, cả tiên vực lại chỉ còn lại một tòa thành này, dần dần như bị thế gian lãng quên.”
Leo lên cầu thang, chưởng quỹ quay đầu cười nói: “Cho nên đừng nói người ngoài rất ít đến, ngay cả người địa phương chúng ta cũng đã đi không ít đâu. Mấy đại thế gia ban đầu cũng đều dọn đi rồi, lại càng thêm dậu đổ bìm leo. Cũng chỉ thỉnh thoảng có các vị tiên trưởng du lịch sẽ ở lại trong thành.”
Tô Khanh Dung "tò mò" nói: “Vô Thanh Vực không có tu sĩ của riêng mình sao? Nếu là tu sĩ Kim Đan kỳ, có phải sẽ đã từng chứng kiến chuyện xảy ra năm đó không?”
“Cái nơi không có tương lai này của chúng ta, linh mạch lại bị ô nhiễm, sao có thể giữ được người tu tiên chứ.” Chưởng quỹ dùng chìa khóa mở cửa, hắn ta nói: "Nhưng mà trong thành chúng ta còn có một thế gia chưa đi, họ Chu. Vị Chu lão gia tử này sống rất thọ, tổ phụ ta lúc còn trẻ thì ông ấy đã là gia chủ rồi, nói không chừng đã từng thấy chuyện xảy ra lúc đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play