Tần Tẫn nhất thời không nghĩ ra được từ, Tạ Quân Từ bất đắc dĩ nói: “Thương chúng sinh.”
“À đúng đúng, vì thương chúng sinh.”
Tạ Quân Từ trong lòng hiểu rõ, chuyện xảy ra hai trăm năm trước, nếu là có kẻ cố ý thao túng, bao nhiêu năm qua cũng đủ để họ hủy thi diệt tích, làm gì còn có manh mối.
Sư phụ và các sư huynh đệ chẳng qua là vì hắn nên mới muốn đi cùng thôi.
Điều Tạ Quân Từ khó chịu nhất thật ra là đã liên lụy Thanh Thanh phải cùng hắn ra ngoài. Vô Thanh Vực là vết sẹo sâu nhất trong lòng hắn, nơi ngưng tụ nỗi thống khổ và dáng vẻ xấu xí nhất của hắn, trong tiềm thức hắn không hy vọng Thanh Thanh đặt chân đến.
Bất quá, tâm thái của sư huynh thì nặng nề, phức tạp, còn trẻ con lại đơn thuần hơn rất nhiều. Vừa nghe nói lại được ra ngoài, Niệm Thanh rất vui vẻ, Sở Chấp Ngự có chút ngơ ngác, nhưng thấy cô bé vui vẻ như vậy, dường như cũng bị lây nhiễm, hai đứa trẻ đều rất mong đợi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT