Vừa ăn xong bữa sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng của mấy đứa trẻ: “Thanh Thanh! Thanh Thanh, ra chơi đi!”
Ngu Niệm Thanh nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, vui vẻ đứng dậy. Cô bé nhìn sư phụ và các sư huynh, ánh mắt như đang dò hỏi ý kiến của họ.
“Đi đi.” Tề Yếm Thù bất đắc dĩ nói: "Đừng chạy quá xa.”
Đôi mắt cô bé tức thì sáng rỡ, cô bé chạy đi lấy những món đồ chơi đã chọn, rồi tung tăng như một huynh thỏ con chạy ra khỏi sân.
Nhìn cô bé rời đi, Tần Tẫn nhíu mày nói: “Chúng ta không cần trông chừng một chút sao? Cô bé một mình ra ngoài nguy hiểm quá.”
“Chắc không sao đâu, chúng là một đám trẻ chơi cùng nhau mà.” Tô Khanh Dung bất đắc dĩ nói: "Chúng ta lo lắng thái quá như vậy sẽ làm Thanh Thanh cũng trở nên nhạy cảm theo.”
“Chắc là không sao đâu.” Tạ Quân Từ nói. Giọng hắn như đang tự lẩm bẩm an ủi chính mình: "Trên người Thanh Thanh có pháp bảo, còn có thể định vị được, nếu có chuyện gì thật, chúng ta sẽ cảm nhận được ngay lập tức.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT