Tô Khanh Dung không cần quay về hỏi những người khác, đã biết họ sẽ thích nơi này.
Nơi này cách xa khu dân cư tương đối đông đúc, nhưng cũng không tính là quá hẻo lánh. Ngày thường ở nhà ẩn cư, hay lúc Niệm Thanh muốn ra ngoài chơi đều rất tiện.
Còn về những khuyết điểm trong mắt cư dân bình thường, trước mặt họ đều không là gì cả.
Tô Khanh Dung sờ cằm, hắn như đang trầm tư hỏi: “Nơi này quả thực cũng khá thanh tĩnh. Mảnh đất này cụ thể lớn bao nhiêu?”
Thấy hắn thế mà lại có chút hứng thú, người dẫn đường vẫn không nảy sinh hy vọng gì lớn. Hắn thở dài nói: “Từ chỗ ngươi thấy đây, mãi cho đến nửa quả đồi cây nhỏ phía sau, lớn lắm. Nhưng ngươi mua về cũng không có tác dụng gì, linh mạch ở đây cạn kiệt rồi, đất lớn như vậy chỉ có thể để hoang.”
Tô Khanh Dung khéo ăn nói, rõ ràng tông môn không thiếu tiền, nhưng hắn vẫn cứ trả giá một nửa, trực tiếp mua luôn mảnh đất.
Cho dù là một nửa giá, người phụ trách mảnh đất này dường như vẫn cảm thấy mình đã gặp phải một kẻ coi tiền như rác, lúc ký hợp đồng vô cùng nhanh chóng, sợ hắn đổi ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT