Giữa những lời khen ngợi của sư tôn và các sư huynh, Ngu Niệm Thanh tự mình cũng thấy ngại ngùng, thẹn thùng giấu thanh kiếm gỗ nhỏ sau lưng.
Họ khen cô bé như vậy, không hoàn toàn là vì có bộ lọc tình thương, thấy con nhà mình thế nào cũng thông minh. Mà là vì Ngu Niệm Thanh chỉ tùy tiện múa vài đường đã có thể thấy được cô bé thực sự rất có thiên phú.
Có những đệ tử có thể luyện kiếm mấy năm vẫn cứng nhắc, không luyện ra được chút thần thái nào. Nhưng Ngu Niệm Thanh trời sinh đã có linh khí, chỉ tùy tiện múa vài đường kiếm thức đã có được cái thần vận đó.
Thấy cô bé hứng thú như vậy, Tề Yếm Thù phân phó cho Tạ Quân Từ: “Cứ để nó coi thanh kiếm gỗ như đồ chơi, chẳng qua nghịch thì nghịch, kiếm thức là kiếm thức. Nếu ngươi đã dạy, tư thế và chi tiết đều phải làm cho đúng.”
Chỉ cần kiếm thức không bị biến dạng, không để lại ký ức sai lầm sau này khó sửa, cô bé muốn chơi thế nào cũng được.
Tạ Quân Từ dạy cô bé những kiếm thức đơn giản nhất, sửa vài lần là động tác không còn sai sót. Hơn nữa, sư tôn và các sư huynh đều nghiêm túc nói với cô bé, phải tôn trọng chiêu kiếm, đã làm là phải làm cho tốt.
Thấy các bậc người lớn trịnh trọng như vậy, Ngu Niệm Thanh cũng ghi tạc trong lòng. Mỗi lần tuy là chơi kiếm, nhưng khi thực hiện chiêu thức đều sẽ làm chuẩn nhất, còn những lúc khác thì lại tùy hứng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT