“Huynh là sư huynh, là huynh nhìn người không rõ, cho nên mới hại ba sư đệ chết thảm.” Ngụy Nhiêu nhẹ nhàng cười: "Huynh có biết không, lúc huynh cứu ta, ta ở Nhân giới vừa mới giết người xong đấy?”
Tôn Ô Mộc gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Nhiêu. Ngụy Nhiêu thở dài một tiếng, nàng nói: “Xem ra sư huynh lớn lên ở Tu Tiên giới, không biết cái khó ở Nhân gian. Giống như tiểu thư xuất thân từ thế gia Nhân giới như ta, vài mạng người hạ tiện thôi, giết thì giết, không phải chuyện gì to tát. Chỉ tiếc là Tạ Quân Từ đến quá nhanh, nếu không những kẻ đang hôn mê trong sân, ta đã định giết sạch rồi.”
Nàng lại cười: “Sư huynh đừng quá đau lòng, ít nhất huynh cũng đã cứu ta một mạng mà.”
Tôn Ô Mộc không nghe nổi nữa, hắn rút trường kiếm, vừa định vận chuyển chân khí, bỗng nhiên lực lượng trong cơ thể loạn thành một đoàn. Hắn phun ra một ngụm máu, chân khí vừa tụ lại đã xung đột trong cơ thể, ngũ tạng lục phủ như sắp bị xé nát. Tôn Ô Mộc lảo đảo, thanh kiếm trong tay tuột ra, rơi xuống đất.
“Ngươi…” Tôn Ô Mộc khạc ra máu, hắn nghẹn ngào nói: "Ngươi hạ độc ta…?”
Tu vi của hắn còn chưa đến mức có thể nắm rõ cơ thể mình như lòng bàn tay. Nếu là độc mạnh có lẽ còn có thể phản ứng, nhưng chất độc của Ngụy Nhiêu lại hạ một cách âm thầm, từ từ, hắn thế mà không hề có cảm giác gì?
Ngụy Nhiêu bước tới, nàng ta thản nhiên nói: “Tất cả những thứ ta tặng cho huynh ăn đều có độc, liều lượng rất ít, nhưng huynh ăn nhiều ngày tích lũy lại. Thật ra vẫn chưa đủ, ta cần thêm nửa năm nữa mới chắc chắn. Tiếc là, ai bảo huynh vội vàng tìm chết làm gì, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể chọc giận huynh để thúc đẩy độc phát tác.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT