Quả nhiên trẻ con nên mập mạp mới là đẹp nhất. Tiểu Niệm Thanh bây giờ má đã phúng phính một chút, điều này làm cho lúc cô bé làm những việc này trông lại càng đáng yêu hơn.
Tề Yếm Thù dựa vào lưng ghế, Tạ Quân Từ ôm kiếm của mình, Tô Khanh Dung chống cằm, ba người đều chuyên chú nhìn cô bé chậm rãi ăn mì, chỉ cảm thấy nhóc con này nhìn thế nào cũng không đủ, càng nhìn trong lòng càng mềm mại.
Tần Tẫn thấy sư phụ và các sư huynh đệ của mình có vẻ mặt dịu dàng như bị bỏ bùa, chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn và khó hiểu.
Hắn xem không hiểu, hắn không rõ tại sao họ xem một đứa trẻ ăn cơm mà cũng có thể tập trung tinh thần đến vậy.
Tần Tẫn trong lòng khinh thường, nhưng hắn lại không nghĩ đến một vấn đề khác — nếu đặt ở trước đây, nếu hắn không muốn, chắc chắn đã sớm rời khỏi môn phái để tránh phiền phức, sao có thể kiên nhẫn tham gia buổi sinh nhật của Ngu Niệm Thanh như thế này?
Với sức ăn của Niệm Thanh, ăn hết bát mì cũng đã gần no, huống chi đồ ăn Tề Yếm Thù làm quá ngon, cô bé giơ bát nhỏ của mình lên, đến cả canh cũng uống không còn thừa giọt nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play