Lúc ngủ cô bé vẫn ôm cổ Tạ Quân Từ. Tạ Quân Từ đợi một lát, muốn đặt cô bé đang ngủ lên giường, không ngờ chỉ hơi động một chút, hơi thở của cô bé liền có chút phập phồng, như thể ngủ không được sâu.
Không còn cách nào khác, Tạ Quân Từ chỉ có thể ôm cô bé cả đêm, đợi đến gần hừng đông, mới thành công nhẹ nhàng đặt Niệm Thanh trở lại trong chăn.
Cô bé thức khuya, nên dậy cũng có chút muộn, ngủ nhiều hơn ngày thường một canh giờ, mới từ từ tỉnh lại.
Lúc mở mắt cô bé vẫn còn chút ngái ngủ hoang mang, nhất thời không nhớ ra mình đang ở đâu, còn tưởng mình vẫn đang ở trên đỉnh núi chính, cho rằng việc Tạ Quân Từ trở về chỉ là một giấc mơ.
Tiểu Niệm Thanh dụi dụi mắt, cuối cùng cũng thấy rõ bóng người thanh lãnh đang ngồi ở mép giường. Giống như một cây tùng vững chãi và trầm mặc, cho dù không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cắm rễ ở đó, cũng sẽ vô cớ cho người ta một cảm giác an toàn.
Tạ Quân Từ nhận thấy cô bé đã tỉnh, hắn ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, cô bé đã nhào vào lòng hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT