Đến bước này, nếu là Tạ Quân Từ và hai đệ tử còn lại, hẳn đã phải quỳ xuống xin tha tội. Nhưng cô bé này lại dường như không hề hay biết.
Vạt áo bị giật ra, làm lòng bàn tay cô bé thấy ngứa ngáy, cô bé vừa xoa tay mình, vừa lí nhí nói: “Sư hổ để đồ ăn ở chỗ khác, Thanh Thanh sẽ không phải nhịn nữa.”
Tề Yếm Thù ngồi trên sập nén giận, lồng ngực hắn phập phồng, cố gắng đè nén sự bực bội, trong lòng đã mắng đại đồ đệ mấy trăm lần, mới miễn cưỡng bước xuống giường.
Niệm Thanh đưa tay ra định kéo tay hắn, nhưng không với tới, chỉ có thể kéo được ống tay áo của Tề Yếm Thù.
Tề Yếm Thù làm như không thấy, hắn đi đến góc cạnh cửa, liền nhìn thấy một cái sọt nhỏ nhét đầy chăn, bên cạnh là sách truyện và các vật linh tinh rơi vãi.
Trong một đại điện chẳng khác gì nhà kho mà lại đặt một cái sọt nhỏ xíu thế này, cứ như thể chủ nhân của nó không phải con người, mà là một loài động vật nhỏ bé nào đó, thật sự có chút chẳng ra thể thống gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play