Cô gái trợ lý tròn mắt kinh ngạc, từng chữ một xác nhận lại:

“Ý anh là… bốn người, cùng lúc, cùng địa điểm, gặp mặt với anh ạ?”

“Đúng vậy.” Vệ Tử Tô mặt không đổi sắc trả lời.

Cô gái sững người vài giây, nói:

“Lý thuyết thì… vẫn được…”

Chỉ là từ trước đến giờ chưa có ai làm như vậy cả.

Dù gì thì buổi gặp này cũng là buổi xem mắt, một omega cùng lúc hẹn hò bốn alpha, chẳng phải là chiến trường tu la tràng à? Nghĩ thôi cũng thấy hỗn loạn rồi!

“Vậy cứ sắp xếp như thế đi.” Vệ Tử Tô nói, “Tôi rảnh tám giờ sáng mai, phiền cô liên lạc giúp bốn người alpha này.”

Giọng điệu anh bình tĩnh như thể một HR của công ty nào đó đang hẹn ứng viên đi phỏng vấn.

“Dạ… vâng ạ.”

...

Tôn Lương đã lâu không về nhà.

Từ sau khi bố mất, gã cùng mẹ chuyển khỏi căn nhà cũ của nhà họ Tôn, chẳng vì gì khác ngoài việc gã ghét anh trai, mẹ gã thì ghét bà nội, ghét bị kiểm soát.

Trước đây vì bố gã kiên quyết không cho chia nhà, họ đành phải ngày ngày đối mặt với những người mình không ưa, ăn nói, hành động đều phải dè chừng. Giờ bố mất rồi, họ cũng không muốn tiếp tục sống trong nhà cũ, dọn ra ngoài cho khuất mắt.

Hai mẹ con tự “lập nghiệp” bên ngoài, thỉnh thoảng mới về thăm bà nội cho có lệ, bề ngoài thì vẫn đạo hiếu, sống cũng coi như thoải mái.

Nhưng từ sau khi hủy hôn với Vệ Tử Tô, đừng nói là về nhà cũ, ngay cả nhà mình, Tôn Lương cũng chẳng muốn về.

Mẹ gã mắng gã bị sắc đẹp làm mờ lý trí, đánh mất một quân cờ tốt như Vệ Tử Tô. Dù có hối hận gã cũng không chịu nhận, suốt ngày nói tốt về Nguyên Tử Chân, còn bảo để bà nội gặp một lần, biết đâu còn thích hơn cả Vệ Tử Tô.

Mẹ gã không tin, nói nhìn Nguyên Tử Chân là biết loại hồ ly tinh, lừa được alpha chứ không lừa nổi omega từng trải như bà cụ, nếu dám dắt đến gặp bà thì chắc chắn sẽ bị phạt gia pháp!

Nghe vậy, Tôn Lương sợ đến mức mấy hôm liền không dám về nhà cũ. Gia pháp của bà nội, gã đã nếm trải từ nhỏ đến lớn, cả đời này cũng chẳng muốn nghe lại hai chữ đó.

Không muốn bị mẹ mắng, gã dọn luôn sang nhà Nguyên Tử Chân ở, tiện thể dưỡng thương sau khi bị Vệ Tử Tô đánh.

Hôm hủy hôn, một alpha như gã lại bị một omega đánh cho không kịp trở tay, chuyện này đúng là mất mặt, chẳng dám kể ai nghe, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, sau này tìm cơ hội trả thù sau!

Trong chuyện hủy hôn này, ngoài Vệ Tử Tô, người vui nhất chính là Nguyên Tử Chân.

Giờ Tôn Lương ngày nào cũng ở nhà cậu ta, Nguyên Tử Chân càng tích cực lấy lòng, còn hủy mấy lịch trình, ở nhà chăm sóc cho gã.

Tôn Lương bảo mình bị thương do té ngã, nhưng Nguyên Tử Chân đâu ngốc, liếc mắt là biết bị đánh, nhưng cậu ta không vạch trần, vẫn ngày ngày nấu canh tẩm bổ.

“Anh Lương, uống bát canh đi.”

Nguyên Tử Chân cố tình uốn éo vòng eo, đôi tay trắng nõn như ngọc hành bê bát canh đi tới, đặt xuống bên laptop của Tôn Lương, đôi mắt ướt át dịu dàng nhìn người alpha này.

Tôn Lương đang chăm chú nhìn màn hình xử lý công việc, không hề ngẩng đầu, chỉ tùy tiện vỗ một cái lên người Nguyên Tử Chân.

Nguyên Tử Chân khẽ kêu lên một tiếng, lập tức bị bàn tay to kéo ngồi vào lòng Tôn Lương.

"Anh Lương~" Tay cậu ta chống vào ngực Tôn Lương, sắc mặt đỏ ửng, như muốn từ chối nhưng lại có vẻ mời gọi.

Tôn Lương đóng máy tính lại, đẩy sang một bên.

Nguyên Tử Chân phối hợp ôm cổ gã, cơ thể tỏa ra mùi hương hoa hồng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thở dốc nhẹ nhàng, có vẻ như đang thẹn thùng.

Đúng lúc Tôn Lương đang say đắm trong nụ hôn, Nguyên Tử Chân đột ngột hỏi một câu:

"Anh Lương, anh và Vệ Tử Tô đã hủy hôn, vậy có phải là có thể cưới em rồi không?"

Tôn Lương lập tức dừng lại, nhìn vào ánh mắt mơ màng nhưng lại đầy toan tính của Nguyên Tử Chân, đột nhiên mất hứng.

Gã không đúng lúc lại nghĩ tới đôi mắt của Vệ Tử Tô, lúc nào cũng bình tĩnh, lạnh nhạt, như thể chẳng màng đến mọi thứ trên đời. Đôi khi gã từng nghĩ, có khi nào chỉ trước mặt gã Vệ Tử Tô mới như vậy không? 

Lòng bực bội, gã ngồi lại ghế, mở lại máy tính, rồi nói với Nguyên Tử Chân đang còn nửa ngồi trên bàn:

"Chuyện này nói sau đi, em ra ngoài trước đi, anh còn công việc."

Nguyên Tử Chân ngỡ ngàng, rồi đôi mắt đẫm lệ, cậu ta cắn chặt môi dưới. Nhưng không dám nổi giận, càng không dám trái lời Tôn Lương, dù sao họ chưa kết hôn, trước mặt anh chàng giàu có ngu ngốc này, Nguyên Tử Chân vẫn phải giữ hình tượng người hiền dịu, ngoan ngoãn.

Cậu ta cầm lấy áo khoác ôm vào ngực, vẻ mặt uất ức và đáng thương, nhẹ nhàng mở miệng, nhưng lại không nói ra câu nào, chỉ khóc nấc hai tiếng rồi đi ra ngoài.

Khi cửa đóng lại, Nguyên Tử Chân lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên căm phẫn và nham hiểm, cắn răng nghĩ: Trước đây vụng trộm ở bên cạnh nhau đã đủ ấm ức rồi, giờ khó khăn lắm mới khiến Vệ Tử Tô và Tôn Lương huỷ hôn, không ngờ cái thằng ngu này lại không hề có ý định cưới cậu ta, đến cả đánh dấu cũng không chịu cho. Hừ, cứ chờ đấy, sớm muộn gì cậu ta cũng phải vào được cửa nhà họ Tôn! 

Cậu ta có đủ thủ đoạn,  không tin không nắm được thằng ngu đầu đất như Tôn Lương trong tay.

Tôn Lương nhìn cánh cửa đóng lại, bắt đầu tự hỏi liệu vừa rồi mình có quá mức với Nguyên Tử Chân không.

Gã biết Nguyên Tử Chân rất muốn cưới gã, lại còn muốn nhân lúc gã vừa huỷ hôn mà nhanh chóng định chuyện hôn nhân, đó là vì Tử Chân yêu mến gã, ngưỡng mộ gã, thật lòng thích gã.

Khác với Vệ Tử Tô.

Bây giờ nghĩ lại, Tôn Lương cảm thấy Vệ Tử Tô ở bên gã có lẽ chỉ vì muốn mượn sức ảnh hưởng của gã để tìm đứa em trai không biết sống chết kia!

Hừ, so với thế thì… vẫn là Tử Chân ngây thơ trong sáng hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play