Rõ ràng là Tần Tự bị đánh, Trình Lạc Tuyên cảm thấy tai mình ù đi trong chốc lát.
Cậu nhìn rõ, bàn tay vươn tới đáng lẽ sẽ rơi vào người mình, nhưng Tần Tự đã đỡ giúp.
Trình Lạc Tuyên càng không thể chấp nhận được, gần như theo bản năng muốn xông lên lần nữa. Ai ngờ đến lúc này, Tần Tự vẫn nắm chặt cậu, không hề buông lỏng.
Trình Lạc Tuyên không hiểu: "Sao anh vẫn cản tôi? Đừng quan tâm tôi nữa! Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi đảm bảo chú Trần tuyệt đối sẽ không trách anh..."
"Mắt cậu vẫn chưa khỏi." Tần Tự ngắt lời cậu.
Trình Lạc Tuyên sững sờ.
Tần Tự nói: "Cậu thích đánh nhau tôi không quản, nhưng khi vết thương chưa lành thì không được, khi tôi ở đây cũng không được."
"Nhưng, nhưng--" Giọng Trình Lạc Tuyên yếu đi, trong lòng thêm nỗi khó chịu không nói nên lời, thậm chí muốn khóc, "Nhưng anh bị đánh rồi. Anh không cần phải bị đánh, anh có làm gì sai đâu."
Trước đây ghét đến mức không muốn gặp, lúc này lại phân biệt thiện ác rõ ràng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play