Mãi đến khi ở hành lang bệnh viện để trả lời câu hỏi của nhân viên y tế, Trình Lạc Tuyên mới nghe thấy giọng mình khàn đặc.
Vừa nãy ở sân tập, cậu đã suy sụp muốn cầm máu cho Tần Tự, nhưng lại không dám tùy tiện dùng bàn tay bẩn của mình chạm vào vết thương, chỉ đành lớn tiếng cầu xin những người xung quanh mau gọi xe cứu thương cứu anh trai. Mỗi tiếng cầu cứu của cậu đều khàn cả giọng, mong muốn được giúp đỡ ngay lập tức, càng hy vọng Tần Tự nghe thấy có thể thương xót cậu, tỉnh lại ngay.
Tần Tự ghét nhất là cậu khóc, mỗi lần thấy đều nói "Không được khóc" hoặc "Đừng khóc nữa", và mỗi lần đều lau nước mắt cho cậu.
Nhưng hôm nay, Tần Tự không có phản ứng.
Nhìn Tần Tự bất động dựa vào lòng mình là điều đau khổ nhất mà Trình Lạc Tuyên đã trải qua trong hai mươi mốt năm cuộc đời, tuyệt đối không kém gì việc từng bị Tần Tự đuổi khỏi thành phố S. Cậu thậm chí còn nghĩ, nếu Tần Tự có thể nhanh chóng tỉnh lại, bảo cậu tối nay bay về Anh và không bao giờ được quay lại nữa, cậu cũng nhất định đồng ý, không còn oán hận hay phản bác.
Lúc này, nhân viên y tế hỏi ai là người nhà của người bị thương. Trình Lạc Tuyên giơ tay lên, khàn giọng nói: "Tôi! Tôi là em trai anh ấy, chúng tôi là họ hàng xa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play