Trình Lạc Tuyên rời khỏi quán cà phê với tâm trạng tiêu cực. Vừa ngồi vào xe của Hứa Hải Dương, cậu đã bật khóc, hai tay không ngừng lau mắt.
Hứa Hải Dương nhận ra cuộc nói chuyện của hai người này rất không vui, nhưng hắn không hiểu, Trình Lạc Tuyên đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao cách lau nước mắt lại "không người lớn" như vậy, giống như dùng hai móng chân cừu nhỏ để lau nước mắt, lau một lần còn không sạch.
"Cậu nhiều nước mắt thật." Hứa Hải Dương cảm thán, hắn khởi động xe, "Ra ngoài mới khóc, không muốn khóc trước mặt Tần Tự sao?"
"Đúng!" Trình Lạc Tuyên nói với giọng nức nở, "Không muốn anh ấy nhìn thấy."
"Tại sao không?"
"Tôi không muốn anh ấy nghĩ tôi vẫn như trước."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play