“Chuyện đó không cần ngươi quản!”
Mặc Văn nghiến răng nói: “Không cần ngươi ban ân… cuộc sống của ta thế nào, là chuyện của riêng ta.”
Mặc Y liếc nhìn nàng một cái, rồi quay người, ngồi xuống chiếc ghế của mình: “Chuyện này, vốn dĩ không liên quan đến ta. Là Từ Khả cầu xin trước mặt vương gia, vương gia mới đưa tay kéo hắn một phen. Vương gia sở dĩ làm vậy, là vì tổ phụ cùng huynh trưởng của Từ Khả đều là người có đức hạnh, đối với triều đình và bách tính đều có công lao. Không đành lòng để bọn họ vì chuyện tư đức ô uế của Từ Khả mà bị thiên hạ chỉ trỏ, chê cười.”
“Ngươi câm miệng!” Mặc Văn đỏ mặt đến tận mang tai vì xấu hổ.
Thế nhưng Mặc Y chẳng để ý, vẫn tiếp tục nói: “Còn nữa… Từ Khả, hắn có lòng ăn năn hối cải. Lần này, tuân theo lệnh của vương gia xuất chinh, chính là muốn dùng tính mạng mà giành lấy công lao, đổi lấy cơ hội để vương gia bảo hộ Từ gia.”
Những lời nàng nói khiến Mặc Văn không thể nào cất tiếng ngăn cản, chỉ có thể trân trân nhìn nàng.
Mặc Y ngày trước, nàng vốn là kẻ trầm lặng đến mức cứng nhắc, vậy mà giờ đây lại đường hoàng ngồi nơi đó, thần sắc không nghiêm khắc, giọng nói cũng chẳng cao vút, thế nhưng… chẳng rõ từ khi nào, cái uy thế của người ở ngôi cao lại thấm đượm vào cốt tủy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT