“Đông ca… mau ngồi đi.” Giọng Phùng Lệ Nương khẽ run rẩy.
Chu Đông ngồi xuống, đối diện với những giọt lệ của nàng, không khỏi có phần lúng túng, “Nương nương đừng khóc. Người không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phùng Lệ Nương vội lau nước mắt, “Không sao, không sao! Làm ngươi hoảng sợ rồi phải không? Ta chỉ là quá xúc động thôi. Nhiều năm chưa gặp, vừa nãy nhìn thấy, suýt thì không nhận ra. Còn bị phong thái của Chu đại nhân khiến cho kinh ngạc!”
Chu Đông thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Nương nương vừa gặp liền rơi lệ, thật khiến người ta sợ hãi.”
Câu nói ấy khiến bầu không khí thoải mái hơn nhiều, như thể trở về thuở xưa, lúc hắn hay chọc nàng cười.
“Đừng gọi nương nương, nương nương nữa. Riêng tư, ngươi cứ gọi ta là Lệ Nương như trước kia đi.”
Chu Đông khựng lại trong giây lát, rồi gật đầu, “Được, Lệ Nương. Người dạo này sống thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT