Rời khỏi tiệm, Mặc Như Hải bảo Tống Gia Hưng đi thuê xe.
Tống Gia Phúc vẫn ôm bọc hành lý mà khóc tội nghiệp.
“Đừng khóc nữa, ta tin con bị oan.”  Mặc Như Hải an ủi “Chỗ này, sau này chúng ta không quay lại nữa. Hôm nay, cửa hàng và nhà mới đều đã thuê xong, con và huynh con hãy lo liệu những việc ấy cho tốt.”
Tống Gia Phúc sụt sịt đáp: “Lão gia đối xử với họ tốt như vậy, con còn thường xuyên giúp họ làm việc. Vậy mà, họ đúng là lũ lòng lang dạ sói…”
“Thôi nào! Chuyện đã qua rồi.” Mặc Y cũng khuyên “Trước nay chưa từng gặp phải việc như thế này, đúng là ‘ăn một vố, khôn một đời’. Sau này trong tiệm mới cũng sẽ có thêm người làm, về nhà nhớ nghĩ kỹ, xem nên cư xử ra sao.
Còn nữa, việc buôn bán của chúng ta, biết đâu càng lúc càng phát đạt. Đến khi hàng hóa nhiều, bạc nhiều, thì việc quản lý cũng là cả một vấn đề lớn. Ta đang nghĩ, con cũng nên suy nghĩ, rồi cùng bàn bạc ra một khung quy củ. Dù là huynh đệ ruột hay người ngoài, đều phải rành mạch rõ ràng. Hơn nữa, cũng phải đề phòng kẻ khác nhòm ngó.”
“Vâng.” Tống Gia Phúc gật đầu, không khóc nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play