đúng vậy, ta quá trẻ tuổi, không có được cái nhẫn như hai vị, nhẫn đến mức tóc hóa thành tóc rùa. . .”
 “Đủ rồi!” Trác Phàm còn chưa dứt lời, Bạch cung phụng đã nổi giận hét lớn: “Trác Phàm, ta nể ngươi là đại biểu tông chủ mà đến, kính ngươi ba phần, ngươi đừng có quá phận!”
 “Quá phận, ta quá phận sao? Ta có luân phiên vả vào mặt hai vị sao?”
 Trác Phàm cười tà: “Hai vị bị người ta tát cho liên tục, vẫn nguyện ý làm đầy tớ cho người ta. Ta mới vừa vào tông môn không bao lâu, còn chiếu cố hai đồ đệ các ngươi một đoạn thời gian, các ngươi thế mà coi ta là cừu nhân, coi người ta làm minh hữu? Người nào quá phận, nói đi, người nào? Nhờn quen!”
 Trác Phàm nói năng có khí phách, nói đến cuối, đã gần như quát lên, hai mắt trừng thẳng vào hai người, hai người cũng chăm chú nhìn hắn, hận đến song quyền bất giác nắm chặt lại, ria mép loạn run run, lại không biết nên làm gì.
 Thật lâu, hai người mới đè xuống nộ khí, lạnh lùng nói: “Trác Phàm, ngươi không cần châm ngòi ly gián, bây giờ tất cả trưởng lão cung phụng nội môn chúng ta đã là châu chấu trên một sợi thừng. Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Ngươi có thể trở về bẩm báo tông chủ, hảo ý của hắn, chúng ta tâm lĩnh, đáng tiếc chúng ta phải phụ lòng rồi!”
 “Đừng vội vã cự tuyệt như vậy, thủy chung, hai vị chấp nhạn cùng một chiến tuyến với cừu địch, không phải là vì quyền điều hành chút tư nguyên của tông môn sao? Nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, qua việc này, ăn thịt sẽ là bọn họ, các ngươi vẫn sẽ chỉ ăn canh!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play