Trong hậu hoa viên hoàng thành, trên đường lớn bị rừng cây rậm rạp hai bên che lấp, bàn tử vứt bỏ tùy tùng, chỉ lưu lại Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch một người đi theo, cùng Trác Phàm sóng vai đi trên con đường vắng vẻ này, chậm rãi mà đi.
 Bàn tử bất giác nhìn Trác Phàm một chút, thở sâu, cảm khái rất nhiều:
 “Huynh đệ, nhớ lại năm đó, khi chúng ta tại Phong Lâm Thành kết nghĩa, ta là hoàng tử, ngươi là một giới gia nô của một gia tốc sắp diệt. Nhưng giờ khắc này, trẫm đã là nhất quốc chi Quân, ngươi cũng trở thành chủ nhân thực sự của Thiên Vũ. Không thể không cảm thán thời gian thấm thoắt, năm tháng như thoi đưa…”
 “Có lời mau nói, có rắm mau thả!” Trác Phàm không chút lưu tình đánh gãy bàn tử không ốm mà rên, làm cho bàn tử nhất thời trì trệ, xấu hổ vạn phần.
 Bất giác ho khan hai tiếng, bàn tử trầm ngâm một trận, tiếp tục nói: “Ta nói là hôm nay ngươi có thể một thân một mình bồi trẫm dạo bước nơi này trong hoàng thành, bên người không lưu một tên hộ vệ, tựa như giữa hai người huynh đệ chúng ta vẫn giống như thường ngày, tín nhiệm có thừa!”
 “Nào dám, ta chỉ là không tin thủ hạ của ngươi còn có người có thể áp chế được ta. Ngươi cho ta là cái lão già yếu đuối Gia Cát Trường Phong kia à, mỗi ngày phải có Âm Dương nhị lão tùy thân mới có cảm giác an toàn?” Lông mày bất giác nhướng một cái, Trác Phàm xùy cười ra tiếng.
 Sắc mặt bàn tử cứng đờ, nhất thời bị nghẹn đến nói không ra lời. Sắc mặt của Phương Thu Bạch ở một bên cũng hơi phiếm hồng, nhịn không được ho khan vài tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play