A!
Bên trên phế tích lộn xộn, truyền ra từng tiếng kêu rên thê lương. Lãnh Vô Thường toàn thân co rút, đầu nổi lên đầy gân xanh, lăn lộn trên mặt đất. Xung quanh là những tù binh gần đây bị bắt được, run như cầy sấy quan sát cảnh tượng nghiêm hình!
Nguyên lai… Đây chính là hậu quả khi nuốt huyết tằm a, xem ra bọn họ phải hành sự cẩn thận mới được. Nếu không, kết cục sẽ là sống không bằng chết!
Trác Phàm vẫn trấn định chỉ huy Lạc gia làm nghề cũ, giết người đào mộ. Mà lại, lần này Trác Phàm bội thu. Đế Vương Môn không hổ là đứng đầu bảy nhà, số lượng thi thể cao thủ còn nhiều hơn gấp mấy sáu nhà kia tổng cộng lại.
“Trác quản gia, ta… ta đã thành tâm quy hàng, vì sao còn . . . với ta?” Lãnh Vô Thường khàn cả giọng hô to, mọi người nhìn Trác Phàm, cũng chờ hắn cho ra đáp án. Lẽ ra, mưu sĩ có tài như Lãnh Vô Thường, lẽ ra nên được đãi ngộ đặc biệt chứ? Vì sao…
Trác Phàm cười tà nói: “Lãnh tiên sinh, ngươi chớ có cảm thấy oan uổng, đây đều do ngươi tự làm tự chịu. Lúc trước ta cho ngươi một vé đến Lạc gia, để ngươi giúp ta vơ vét người. Kết quả ngươi dám bắt người uy hiếp ta? Ha ha ha… Lão tử thù rất dai, bằng điểm này thôi, ta phải xé một nửa cái vé kia, cho ngươi sung sướng ba ngày ba đêm đã rồi nói!”
“Cái gì, chỉ vì chuyện này sao?” Lãnh Vô Thường quả thực sắp khóc lên, kêu gào nói: “Trác quản gia, ban đầu ngươi đã nói với ta, chỉ cần ta làm cho ngươi một việc là được, ta vẫn là quản gia Đế Vương Môn, phải cân nhắc lợi ích cho Đế Vương Môn, việc này nằm trong phận sự mà, sao ngươi có thể…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT