Đây mới thật sự là đại nghĩa. Đúng không, Vân Sương cô nương? Vân gia các ngươi không phải một mực chủ trương cứu thế sao, cách làm của ta không tệ chứ.”
 Vân Sương hơi trầm ngâm một trận, mặc dù biết Trác Phàm đây là làm việc kiểu
 bất nghĩa, nhưng theo đại cục đến xem, đại nghĩa tạo phúc hậu thế, liền gật đầu, ngầm thừa nhận.
 Lôi Vũ Đình thì không quan trọng, nhưng Nghiêm Phục càng khẩn trương nói: “Trác quản gia, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ ngài thật mặc kệ bọn họ sao?”
 “Làm sao có thể mặc kệ? Ta muốn chiếm đoạt, không phải muốn giết bọn họ, đạo nghĩa tối thiểu, ta vẫn hiểu.” Trác Phàm cười quỷ nói: “Như vậy đi, theo tình báo, Đế Vương Môn sau ba tháng động thủ. Chúng ta truyền tin tức này cho bọn họ, bọn họ dù có gì chuẩn bị, nhưng tất nhiên cơ nghiệp ngàn năm khó giữ được, có điều, chạy trốn thì vẫn có thể.”
 “Cứ như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm chúng ta làm nơi nương tựa. Đến lúc đó người dưới mái hiên, làm sao có thể không cúi đầu? Chúng ta thừa cơ nuốt bọn họ, bọn họ còn phải mang ơn chúng ta. Như vậy, lão tử chính là làm việc đại nghĩa. Nhất cử lưỡng tiện, tốt biết bao nhiêu!”
 Cầm thú!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play