“Tiết lão, ngươi đây là…” Cau chặt lông mày , Trác Phàm nghi ngờ nói.
 Tiết Định Thiên trầm ngâm một trận, khóc ròng ròng bái nói: “Trác quản gia, ngài là nhân vật kiêu hùng làm thành đại sự, Tiết gia chúng ta lại chỉ là tiểu môn hộ, Ngưng Nhi nàng lại càng là người không rành thế sự, không chịu đựng nổi những đại nhân vật các ngươi tranh đấu quyền lực. Lão hủ trong lòng hết sức rõ ràng, lần này nhờ có Trác quản gia ra sức cứu chữa, mới khiến cho Ngưng Nhi chuyển nguy thành an. Thế nhưng lần sau thì sao, một nhà già trẻ chúng ta thật không muốn Ngưng Nhi lại tiếp nhận dạng hung hiểm này, kính xin Trác quản gia thành toàn.”
 Thân thể già nua của Tiết Định Thiên ép xuống thật sâu, người hơi lay động, Trác Phàm lại là giống như đang ở trong mộng, thật lâu ngơ ngẩn không thôi.
 Rất rõ ràng, Tiết gia là không hy vọng Ngưng Nhi lại bị Trác Phàm làm cho liên luỵ, muốn Trác Phàm đoạn tuyệt qua lại. Thế nhưng nội tâm Trác Phàm, lại như thế nào bỏ được…
 “Ngưng Nhi nàng tỉnh!”
 Đột nhiên, trong phòng truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Tạ Thiên Dương. Trác Phàm không khỏi giật mình, cũng mặc kệ lão nhân này vẫn còn đang quỳ, vội vàng tiến vào trong phòng, Tiết Định Thiên cũng vội vôi vàng vàng chùi đi dòng lão lệ, đứng lên trở lại trong phòng.
 Nhưng vừa vào phòng, lại không nhìn thấy hình ảnh mọi người vui mừng khôn xiết, mà chính là từng gương mặt tràn đầy kinh nghi. Tiết Ngưng Hương xoa xoa đôi mắt hơi có vẻ nhập nhèm như còn buồn ngủ, liếc nhìn một vòng, mông lung nói: “Các ngươi… là ai a, ta… là ai, nơi này là nơi nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play