Lãnh Vô Thường chậm rãi vuốt vuốt chòm râu, lướt nhìn tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại tại Phương Thu Bạch, lạnh nhạt nói: “Phương tiên sinh, ngài biết chức trách của Đế Vương Môn ta tại Tỏa Long thành là gì không?”
 “Đương nhiên, là trấn thủ Long Mạch!” Phương Thu Bạch lạnh lùng nói.
 Lãnh Vô Thường cười nhạo nói: “Vậy ngài có biết, vì sao chúng ta phải trấn thủ không?”
 Gia Cát Trường Phong chợt chen lời: “Thiên Vũ cửu long Long Mạch, từ ngàn năm trước được Đại Tế Ti phong ấn trong tòa long thành, bảo vệ Đế Quốc mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Nhưng Long Mạch cuồng bạo, một khi phá ấn, tất thiên tai không ngừng, tứ phương náo động, dân chúng lầm than, thiên hạ bất an! Cho nên Đế Vương Môn có chức trách trấn thủ chỗ đó, nói là sợ người ngấp nghé Long Mạch Chi Lực, không bằng nói là đề phòng Long Mạch tàn phá bừa bãi nhân gian!”
 “Thừa Tướng đại nhân nói phải, đúng là như thế!”
 Gia Cát Trường Phong hơi cúi cúi người, Lãnh Vô Thường nhìn về phía Phương Thu Bạch cười nhạt nói: “Long Mạch trời sinh bạo ngược, ngàn năm chỉ có Thái Tổ khai quốc mới có thể thân có long hồn. Thái Tổ vong, đạo long hồn này không ai hàng phục nổi. Ngàn năm này, ai có thể ngấp nghé, không sợ bị long hồn phản phệ sao? Phương tiên sinh nói chúng ta cố ý dẫn xuất long hồn, lời này thật quá mức hoang đường! Đừng nói là chúng ta, chúng ta đưa Phương tiên sinh long hồn, Phương tiên sinh dám luyện hóa sao? Ngài thân là Hộ Long Thần Vệ, thực lực đỉnh phong Thiên Vũ, có tự tin hàng phục được sao? Nếu ngài đều không thể, chúng ta sao dám động đến long hồn?”
 Phương Thu Bạch thầm giận, không phản bác được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play