Vòng qua ngọn núi kia, Sở Khuynh Thành mang theo Trác Phàm đi đến một ngọn đồi nhỏ hiu quạnh. Ở đó, có ba mộ phần trơ trọ đang hoang tàn trong gió lạnh, trông cực kỳ thê lương.
“Chỗ đó là phụ mẫu ta, bên kia là đệ đệ ta!” Sở Khuynh Thành chỉ vào ba ngôi mộ, khẽ thở dài một cái.
Trác Phàm dõi mắt nhìn qua, chỉ thấy trên tấm bia ở hai ngôi mộ đằng sau, đều viết rõ vong phụ, vong mẫu. Chỉ có một ngôi mộ lẻ loi ở trước mặt, trên tấm bia không viết gì hết, chỉ có một cái áo choàng màu đen khoác ở phía trên.
Nhìn kỹ lại, trên áo choàng viết bốn chữ lớn, nhất đan khuynh thiên!
“Khẩu khí thật lớn!”
Trác Phàm không khỏi kinh ngạc, phàm là tu giả đều hiểu, luyện đan thuật bác đại tinh thâm, cho dù dùng tinh lực cả một đời, cũng chưa chắc có thể nhìn thấu một hai phần trong đó.
Huống chi luyện đan thuật cũng cần tuân theo Thiên Đạo tuần hoàn, lại dám nói nhất đan khuynh thiên, thật cuồng vọng ! Đoán chắc ngay cả Độc Thủ Dược Vương ếch ngồi đáy giếng kia, cũng tuyệt đối không dám có giọng điệu lớn lối như vậy.
Hắn không rõ nhìn về phía Sở Khuynh Thành, chỉ thấy nàng mỉm cười, trong mắt hiện ra ôn nhu khó tả: “Chàng cũng cảm thấy, nó rất ngông cuồng, đúng không?”
Trác Phàm khẽ gật đầu, Sở Khuynh Thành bật cười, chậm rãi đi đến trước mộ bia kia, bàn tày đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng: “Đây là đệ đệ ta, Sở Khuynh Thiên chi mộ! Mà cái áo choàng này, là chính tay ta may cho đệ ấy.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT