“Ồ, ta chỉ đoán mò thôi, ha ha ha…” Trác Phàm gãi đầu, tiếp tục giả vờ ngây ngốc, trong lòng thở dài một hơi, xém chút là lộ rồi.
 Hắn ngụy trang thành Tống Ngọc, vốn là người hành động theo cảm tính, làm sao tâm tư có thể kín đáo được? Nếu để cho các nàng nhìn thấy đại não xảo quyệt cùng thể phách cường tráng, không phải sẽ nhanh chóng liên tưởng đến hắn là Trác Phàm sao?
 May mà mọi người cũng chỉ cảm thấy kỳ quái một chút, cũng không hoài nghi thân phận của hắn. Vẫn xem hắn là tiểu tử không rành thế sự, ngẫu nhiên thông minh một chút mà thôi.
 “Sư tỷ, thật sự đã làm khó tỷ rồi.” Mẫu Đơn lâu chủ bước lên, giữ chặt tay Thanh Hoa lâu chủ, rơi lệ mà nói.
 Tần Thái Thanh vỗ vỗ tay nàng, cười khẽ, không nói gì thêm. Hai nữ nhân này đều hy sinh vì Hoa Vũ Lâu, chỉ có thể chịu đựng một mình.
 “Sư bá, vậy người đánh lén lão tặc này thành công sao?” Lúc này, Tiếu Đan Đan đột nhiên hỏi.
 Không đợi người khác lên tiếng, Trác Phàm đã cười xùy ra tiếng nói: “Xin nhờ, bổn công tử là loại người lười dùng đầu óc suy nghĩ, không ngờ một còn có người lại hồ đồ còn hơn ta, nếu Thanh Hoa lâu chủ thành công thì đã sớm cùng tỷ muội các ngươi ăn mừng rồi, còn ở chỗ này khóc lóc nỉ non sao?”
 Gương mặt đỏ lên, Tiếu Đan Đan nguýt hắn một cái, miệng há lớn nhưng không thể phản bác.
 Mẫu Đơn lâu chủ cùng Thanh Hoa lâu chủ đang cảm động tỷ muội tình thâm, bị một câu nói của Trác Phàm mà cảm xúc biến mất trong nháy mắt, giọt nước mắt lăn dài trên má cũng khô ráo tự lúc nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play