Mấy người còn lại thấy lão nhân này đùa nghịch nửa ngày lại hát bài ca biến. Lúc đầu không hiểu rõ lắm nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ.
Đúng rồi, nếu bọn họ vừa mới nhìn thấy Trác Phàm đã hoảng sợ mà chạy, không phải như nói cho tất cả mọi người, Thánh Sơn bọn họ sợ sao? Vậy thể diện bọn hắn bỏ đi đâu? Sau này làm sao còn có thể thống lĩnh Thánh Vực?
Nhưng bây giờ, có cái chết của Mạnh Hạo Đông làm đệm lưng, cản ở phía trước, phê phán hắn một trận lại rời đi. Chẳng những giữ được thể diện cho Thánh Sơn còn lưu lại hình tượng chính trực cho người đời.
Thánh Sơn chúng ta lấy chính nghĩa làm đầu, những người cố tình gây sự, ức hiếp người nhỏ yếu chỉ là hiện tượng cá biệt, cũng vì chúng ta không hiểu, không biết, nếu không đã sớm vì dân trừ hại.
Có như vậy mới thu phục lòng người.
Nhưng quan trọng nhất, nếu Trác Phàm là đệ tử của Thủy Kính tiên sinh, mọi khuất mắc của hắn cùng Thánh Sơn chỉ do một mình Mạnh Hạo Đông mà thôi. Dựa vào đó chúng ta cũng có thể phủi sạch quan hệ với Mạnh Hạo Đông, như vậy cũng không có ân oán với môn nhân của Thủy Kính, vẫn là người cùng chung mối thù, một đầu chiến tuyến, một công ba việc.
Bằng cách này, một câu hỏi như dư thừa của Hạ Vân Sơn vừa rồi lại thay đổi được quan hệ địch ta, tiêu trừ oán hận của đối phương, tuyệt không thể tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play