Khụ khụ khụ!
Diễm Hoàng ho khan, sắp không thở nổi: “Sơn chủ. . . Tha mạng, tha mạng. . .”
“Xú bà nương đáng chết, thành sự không có, bại sự có dư!” Nam tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Con ta xảy ra chuyện chỗ ngươi đã đành, ngay cả bảo bối cũng đnahs mất. Ngươi nói đi, ngươi muốn chết như nào, hả?”
Diễm Hoàng hoảng sợ, lắp bắp nói: “Sơn. . . Sơn chủ cho bẩm, Khuynh Thành tuy không ở chỗ ta, nhưng tốt xấu gì cũng chưa chết, tìm về không phải là được sao? ! Dù sao còn tốt hơn là chết, vĩnh viễn không tìm được”
“Hừ, tốt cái rắm!”
Đùng! Nam tử ném nàng ngã xuống đất, đầy phẫn nộ nói: “Nếu Sở Khuynh Thành vì con ta mà tự tử, ta còn có chút vui mừng. Bây giờ không thấy nàng, con ta chết, cả người cả của đều không còn, chút cảm tình ký thác cũng không có, cáu thế nhờ?”
Ngài không phải người theo chủ nghĩa thực lợi sao, lại còn muốn cảm tình? Mơ à?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play