Vù vù! Trong rừng rậm, Trác Phàm chờ ở địa điểm chỉ định, bất chợt, hai tiếng xé gió vang lên, Lệ Kinh Thiên, Thù Viêm Hải và Sở Khuynh Thành xuất hiện trước mặt Trác Phàm, cung kính bái hạ: “Trác quản gia!”
“Không cần đa lễ!” Trác Phàm vội vã khoát khoát tay, không nhìn bọn họ, mà quay đầu nhìn Sở Khuynh Thành đang rất hiu quạnh, hiểu rõ nội tâm nàng đang đau đớn, bèn nói lời trấn an: “Khuynh Thành, chuyện đã như thế, ngươi đừng quá thương tâm, mọi chuyện đều đã qua rồi!”
Hai mắt Sở Khuynh Thành đỏ bừng nhìn hắn, bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực Trác Phàm, giàn dụa kêu lên: “Trác Phàm, bây giờ ta không còn thân nhân, ta vốn không cha không mẹ, bây giờ sư phụ lại thành hung thủ diệt tộc, ta. . ta. . .”
“Được rồi, đừng buồn, không phải còn có ta đây sao!” Trác Phàm vỗ nhè nhẹ lưng nàng, thầm thở phào một hơi: “Lão cô bà đó vốn là kẻ đạo đức giả, ngươi có thể thấy rõ chân tướng, rời khỏi nàng là chuyện tốt. Về sau ngươi muốn đối phó nàng thế nào, ta nhất định toàn lực ứng phó giúp ngươi, được không?”
Sở Khuynh Thành chợt lặng đi, có vẻ hơi do dự, lại không nói gì.
Biết nàng tại sao lại như vậy, vì dù Diễm Hoàng không có hảo ý đối với nàng, nhưng tốt xấu vẫn có tình thầy trò, dưỡng dục chi ân trên trăm năm, muốn nàng một hơi phân rõ giới hạn là không thể nào.
Có điều, có thể khiến tình cảm sư đồ giữa hai người biến mất, Trác Phàm đã đạt được mục đích. Trước đó cứ bị quan hệ giữa hai người cản trở, Trác Phàm hành động không thể toàn lực, từ lúc này, hắn sẽ không còn lo lắng gì nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT