“Thế nào, lời này của Trác quản gia là có ý gì?” Triệu Thành nhướng mày không hiểu nhìn về phía hắn.
Mỉm cười, Trác Phàm chậm rãi đứng lên, đi qua lại giữa đại sảnh nói: “Có câu ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, tuy Ma Hoàng đại nhân thần dũng, nhưng lấy một chọi hai, dù sao hai quyền cũng khó địch bốn quyền. Cho dù địch được cũng tổn thất nặng nề, không chiếm được tiện nghi gì, mà trong bát Hoàng kia còn có người thừa cơ vét đại bàn của đại nhân, được không bằng mất, giống như cuộc chiến năm đó giữa Quỷ Hoàng và Ưng Hoàng đại nhân làm ra, không phải sao?”
“Đạo lý này sao bản Hoàng có thể không biết?”
Triệu Thành nhíu mày thật sâu, thở dài một tiếng: “Có điều bây giờ ta không muốn đánh nhưng hai lão già kia cũng níu lấy ta không buông, nếu ta không ứng chiến, chẳng phải không duyên cớ bị bọn họ cướp bóc, mất địa bàn không nói nhưng thể diện của bản Hoàng bỏ ở đâu? Người đời biết rõ bản Hoàng yếu đuối thì còn có ai đến tìm bản Hoàng nương tựa?”
Cười nhạt gật đầu, Trác Phàm tán đồng nói: “Không sai, nếu không đánh, đại nhân tổn thất càng lớn, cho nên trận chiến này nhất định phải đánh, có điều không nên do đại nhân đánh!”
“Không nên do ta đánh? Vậy người nào đến đánh? Bản Hoàng là mục tiêu của bọn họ!”
“Để những người quan sát kia vào chiến là thỏa đáng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play