Mộ Dung Tuyết nhìn hắn thật sâu, như ngộ ra điều gì, gật đầu: “Nói cách khác, chỉ cần phát triển xu thế theo phương diện tốt là được, mặc kệ thủ đoạn gì, chính ma đều được?”
“Đối với một người thiện lương chính trực như Mộ Dung tiểu thư thì đây là phương pháp như ngươi mong muốn!”
Mỉm cười, Trác Phàm khoan thai lên tiếng: “Còn một câu chuyện khác, một tên trộm tiến vào một hộ gia đình trộm đồ, nhưng lại thấy chủ nhà bị trọng thương gần chết, sau đó gọi người tới cứu, vì vậy mà bị bắt lại. Thế nhưng trên công đường, huyện thừa trực tiếp phóng thích hắn. Từ phán quyết này cho thấy, người ta tình nguyện ăn trộm sẽ cứu người, cũng không muốn thế gian biến thành tu la địa ngục, không ai quan tâm đến sinh mệnh.”
“Đây cũng là một xu thế, theo lý thuyết, hắn thả tên trộm kia là không đúng pháp lý, nhưng muốn tạo nên một xu thế, sinh mạng đáng trân quý, trong thế gian không có gì quý hơn. Như thế qua đó, tin tưởng cho dù người ta là đạo tặc, cũng sẽ không tùy ý đả thương người. Bởi vì đả thương người là trọng tội, không thương tổn người sẽ được phán nhẹ, cho dù bản thân có là ma nhưng bởi vì một xu thế, diễn hóa thành ít tổn hại nhân mạng. Kết quả ma vẫn là ma, cướp vẫn là cướp, đoạt vẫn là đoạt, nhưng lại không đả thương người. Không phải vì ai khác mà vì bản thân mình.”
Kinh ngạc gật đầu, trong lòng Mộ Dung Tuyết đột nhiên sáng lên, như cánh cửa một thế giới mới trong lòng nàng mở ra.
Trác Phàm lần nữa quay đầu nhìn về phía những người Vân Hải: “Chúng ta lại đến nói Vân Hải một chút, lần này một mình hắn chống đỡ tội danh, bảo vệ Tây Châu yên vui, xác thực hiên ngang lẫm liệt. Nhưng điều này đã khiến ý đồ Bách Lý Kinh Vĩ đạt được!”
“Ý đồ của hắn?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT