Nào chỉ nặng, không chết cũng là phế nhân. Người này ra tay thật sự là độc.” Nghiêm Tùng nhếch khóe miệng nhìn có chút ha hê nói.
Thanh niên kia không khỏi cười ha ha một tiếng, giễu cợt nói: “Đệ tử của Khoái Hoạt Lâm thật sự không chịu nổi một kích. Thế mà có thể bị người làm cho bị thương đến loại trình độ này. Xem ra ngời làm sư phụ cũng không có bản sự gì đặc biệt.”
Nghe thấy lời này, Lâm Tử Thiên khẽ cắn răng, hung tợn trừng mắt về phía thanh niên kia nhưng cũng không dám phát tác.
Liếc nhìn người kia một chút, Tần Thái Thanh mỉm cười lắc đầu: “Tiểu huynh đệ lời ấy của ngươi sai rồi, người kia ta mới gặp qua, tuổi còn trẻ mà thực lực lại không thấp hơn đệ tử thiên tài của bảy thế gia. Tiểu huynh đệ tuy là môn sinh của Nghiêm lão nhưng nếu ngươi muốn xuất thủ cũng chưa chắc chiếm được nửa phần chỗ tốt đâu.”
Thanh niên kia nhíu mi, trong mắt lóe lên một tia không tin. Tần Thái Thanh nhìn thấy cười thầm trong lòng.
“Sư tỷ đã gặp qua người kia vì sao không đem hắn bắt lại? Chẳng lẽ thực lực của hắn ở trên cả người?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình hỏi.
Tần Thái Thanh lắc đầu cười khẽ một tiếng: “Thế thì chưa hẳn, nhưng mà ngươi cũng biết cá tính của ta, những việc nhỏ như thế ta sẽ không làm. Nếu thật sự có người khi dễ đệ tử của chúng ta thì ta sẽ ra mặt, đáng tiếc …”
Nói đến đây, Tần Thái Thanh thở dài nhìn về phía Tiếu Đan Đan: “Đan Đan, ngươi nói lại chân tướng chuyện này đi. Nhớ kỹ thành thật khai báo nếu có nửa phần giấu giếm hay khoa trương. Ngọn nguồn vấn đề này ta đều nghe nhìn rất rõ ràng.”
“Vâng, sư bá!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT