Ô ô ô…
Mấy người Lạc Vân Thường khóc ròng ròng không ngừng. Nguyệt Nhi vội vàng khom người an ủi: “Vân Thường tỷ, sư phụ còn sống trở về là chuyện tốt, tỷ làm gì…”
“Tên hỗn đản đáng chết, đã còn sống, sao nhiều năm như vậy không gửi tin tức gì về, người ta còn tưởng rằng hắn đã chết chẳng còn xác, ô ô ô…”
Lạc Vân Thường lau nước mắt, xong lại gào khóc không ngừng, trong mắt là vô tận tưởng niệm cùng mừng rỡ, thậm chí còn có từng chút oán hận, cắn răng nói: “Tên đáng chết kia, ta nhất định phải đi tìm hắn, bắt hắn phải trả bài, nhầm, trả nợ!”
Vân Sương nháy mắt, dí dỏm nói: “Vân Thường tỷ, nữ tử số khổ đi tìm Trác đại ca yêu cầu trả nợ, chắc không chỉ có một mình ngươi đâu, không biết ngươi có chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa?”
Lạc Vân Thường đỏ mặt lên, trừng nàng, bĩu môi nói: “Được, ngươi cũng đi đi!”
“Đó là đương nhiên, năm đó gia gia kêu ta phải đi theo hắn, trợ hắn thành sự, ta cũng nhất định phải đi!” Sương Nhi cười hì hì nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play