Hung hăng cắn răng, Bách Lý Ngự Vũ bất giác căm hận lên tiếng: “Tiểu tử thúi chết tiệt, thành tù nhân cũng không quản được cái miệng thối của ngươi. Lão nương là tới cứu các ngươi, các ngươi không cảm ơn còn chưa tính, còn đến mỉa mai ta? Coi chừng lão nương tức giận, không cứu các ngươi ra ngoài, xem các ngươi làm sao bây giờ? ”
“Không cứu thì không cứu, ai cầu ngươi tới cứu, hừ?”
Nhướng mày, Trác Phàm không khỏi cười nhạo một tiếng, nắm chặt bàn tay Sở Khuynh Thành, ôn nhu nhìn về phía nàng nói: “Kỳ thật ở chỗ này thêm mấy ngày, ta đang cầu còn không được. Nếu Ngự Vũ cô nương không có việc gì, có thể rời đi, ta hiện tại bị kết giới vây khốn, không thể tiễn xa, tạm biệt! ”
Này, ngươi…
Da mặt nhịn không được co rút, Bách Lý Ngự Vũ nhất thời câm nín, buồn bực một trận. Nàng là đến cứu người, sao bây giờ lại thấy đoàn người Trác Phàm ở chỗ này không giống như là đang ngồi tù, mà giống như đang ở khách điểm, còn không tiễn khách?
Làm như nơi này là nhà ngươi vậy đó, tới đi tự do, lão nương ngược lại thành người ngoài xông vào nơi này!
Trong lòng bỗng dưng nổi lên một cỗ vô danh chi hỏa, lúc này Bách Lý Ngự Vũ liền muốn chửi ầm lên, nhưng khi nàng nhìn thấy bàn tay Trác Phàm đang đan vào bàn tay Sở Khuynh Thành, lại không khỏi chậm lại, tức giận trong lòng bỗng dưng tiêu tán hầu như không còn, thay vào đó là nghi hoặc vô tận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play