Dùng tay chậm rãi đặt lên cổ tay mềm mại của Cổ Tam Thông dò xét, Bách Lý Kinh Vĩ xoay đầu nhìn về phía những người còn lại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn như cũ, thương thế trong cơ thể không giảm không nói, ngay cả máu cũng không ngừng chảy được. Ai, cứ tiếp tục như vậy, thật sự là sẽ mất mạng. Phi Vân Kiếm Vương, ngươi lúc ấy ra tay thật sự quá tàn nhẫn! ”
“Điều này sao có thể trách ta?”
Cằm hơi nhấc lên, Thượng Quan Phi Vân không khỏi hừ nhẹ một tiếng:
“Lúc ấy lão phu có thương tích trên người, nên mới ôm hận ra tay, tự nhiên khó có thể thu lực. Thế nhưng, lúc ấy lão phu cũng không muốn mạng của hắn a, sau đó còn cực lực cứu trị cho hắn. Ai ngờ hắn lại quái dị như thế, nếu là người bình thường đã sớm khỏi hẳn, nhưng hết lần này tới lần khác chính là hắn trọng thương không thể trị, thật là kỳ quái!”
Thượng Quan Phi Vân trong lòng một trận khó hiểu, lông mày cũng nhíu lại, ngưng tụ thành một đoàn, Bách Lý Kinh Vĩ nhìn hắn thật sâu, cũng là bất giác cười lắc lắc đầu:
“Ha ha ha… Thôi thôi, dù sao chuyện cũng đã đến nước này, cũng không thể làm gì được. Mấu chốt là hiện tại Cổ Nhất Phàm muốn có một câu trả lời thuyết phục về nhi tử của hắn, mới có thể hoàn thành giao dịch, hiện tại Cổ Tam Thông như thế, phải trả lời như thế nào? Hay là… Thượng Quan công tử, ngươi đi tới trước thử xem? Có lẽ tình thương vĩ đại của phụ thân, liền có thể thật sự đem hắn tỉnh lại thì sao?”
Nói xong, Bách Lý Kinh Vĩ vừa chỉ chỉ Cổ Tam Thông, vừa nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Lâm, khẽ cười lên tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT