Trác Phàm uống một ngụm trà vào bụng, nhẹ nhàng nắm chặt ly trà, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, nhìn Thượng Quan Ngọc Lâm lắc lắc cái ly, khẽ cười nói: “Trong sơn động ẩm ướt tối tăm, cả ngày không thấy ánh sáng mặt trời, có thể uống một chén trà nóng, thậy sự rất dễ chịu, các ngươi nói có đúng không? Ha ha ha…”
“Không sai, không sai…”
“Cổ công tử thật sự biết thưởng thức, ha ha ha…”
Một đám lão đại Thượng Quan gia, cùng một đám tùy tùng đi theo liên tiếp gật đầu, lên tiếng tán thành, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt. Mặc kệ Trác Phàm nói cái gì, có lẽ bọn họ đều nhất trí gật đầu tán đồng.
Khóe miệng Thượng Quan Ngọc Lâm co quắp, trong lòng khổ sở không thể tả, bỗng nhiên hắn có ý nghĩ muốn chết. Trác Phàm yên ổn ngồi trước mặt hắn khoe khoan là cực hình tàn khốc nhất trong mấy ngày hắn bị tra tấn, khiến hắn không thể chịu nổi.
Kỳ thật đối với hai kẻ thù, chỉ cần thấy đối phương sống tốt hơn mình, trong lòng sẽ vô cùng thống khổ, mà đối phương thống khổ hơn mình thì cho dù bản thân có thống khổ thế nào cũng có tư vị hạnh phúc.
Đây chính là so sánh, cũng là bản chất của con người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play