“Ta dựa vào, hai người lại tứ ân ái, thật muốn mù mắt chó, quá chói mắt!” Bỗng nhiên, Dương Sát kêu to, che lại hai mắt, khoa trương gào to. Những người khác thấy cảnh này, cũng cười khẽ một tiếng, vẻ mặt mập mờ nhìn hai người Trác Phàm, cười rộ lên. Trác Phàm nhìn về Sở Khuynh Thành, cũng bất đắc dĩ nhún vai, cười khẽ: “Không có cách, xem ra chúng ta phải vứt bỏ bọn đui mù này mới được, quá mất hứng!” Cười rộ một tiếng, Sở Khuynh Thành cười không nói! “Trác đại ca, chúng ta thắng!” Đám người Lạc Vân Hải đi đến, khuôn mặt vui vẻ nói.
Kiêu ngạo đĩnh đĩnh ngực, Cổ Tam Thông đắc ý nói:” Đó là đương nhiên, tiểu gia ra tay, có chuyện gì không thể giải quyết được? Muốn trách là phải trách lão cha thả ta ra quá muộn, nếu không tiểu gia đã sớm giải quyết bọn hắn!” Ách…Thì ra là thế, là người ra trận, khó trách có thể thắng thoải mái như thế, Lạc Vân Hải nhìn khuôn mặt nhỏ dương dương tự đắc kia của Cổ Tam Thông thì dở khóc dở cười, khen: “Tiểu Tam tử ngày càng lợi hại, thật làm cho người khác bội phục, nếu lần sau ngài còn muốn động thủ, có thể chào hỏi chúng ta sao?”
Hả?
Không khỏi sững sờ, Cổ Tam Thông không hiểu cho lắm, bọn ngườibật cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Vật nhỏ này, lực sát thương của mình lớn bao nhiêu, chính mình không biết sao?
Để người lên tiếng chào hỏi, cũng là thuận tiện cho chúng ta trốn đi a! Bất quá nhìn Cổ Tam Thông vẫn không hiểu, Lạc Vân Hải liền cười một tiếng, không có chọc tiếp,
miễn cho lại chọc giận người này thì không tốt! “Trác đại ca!”. Sau đó, Lạc Vân Hải lại nhìn về phía Trác Phàm, sắc mặt nghiệm một chút nói: “Tuy trận chiến này không cần lại đánh bất ngờ trân bảo khố, dù sao hiện tại bọn hắn dưới chiêu của tiểu Tam tử cũng đều đứng không dậy nổi, cũng không có cách nào vận dụng linh binh trong trận bảo khố. Bất quá nếu là chiến tranh, cũng nên có chiến lợi phẩm, cho nên chúng ta vẫn là đi trân bảo khố cướp sạch một phen đi!” Lông mày lắc một cái, mọi người Ma Sách Tông nghe xong lời ấy, lúc này trong lòng cũng ngứa lên. Dù nói thế nào, Huyền Thiên Tông cũng tông môn lâu đời, trong trận bảo khố khẳng định tràn đầy trấn bảo, nhiều vô số kể: Bọn họ đánh thắng trận chiến, đang vui sướng trong thắng lợi, thế mà không đi vơ vét một phen, thật là thiểu năng! Sau đó Dương Sát đầu tiên nhảy ra đầu tiên, chặn lại nói: “Ai, gia chủ của gia tộc thế tục kia, mọi người mặc dù là đồng minh, nhưng thân huynh đệ vẫn tính sổ sách bình thường, chúng ta xuất công xuất lực ra nhiều nhất, bảo bối trong bảo khố kia, chúng ta phải đạt được nhiều hơn a!” “Ha ha ha… Yên tâm đi, lần này chúng ta chỉ tới viện trợ Trác đại ca, đồ trong Trân bảo khố không
lấy cũng không quan trọng!” Bất giác khẽ cười một tiếng, Lạc Vân Hải mười phần trường nghĩa vẫy

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play