Thấy thế, Tà Vô Nguyệt trong lời thầm giận, mắng to một tiếng: “Trác Phàm, ai cho người mang hai cô gái xa lạ này về tông môn, còn có chút quy củ hay không vậy.” “Ai, mang về thì mang về, ngươi cũng không phải đã đồng ý hắn, sau trận chiến này liền để cho hắn
đi sao?”
Những lời của Tà Vô Nguyệt còn chưa dứt, lạch cạch một tiếng, Dương Sát đã vỖ vào đầu vai hắn, khẽ cười nói: “Huống hồ, chiến tích lần này ở Song Long hội, tiểu tử này lại có công hàng đầu, trước khi đi để cho hắn tùy hứng một chút, cũng không quá đáng nha!” Mí mắt hơi nhích một cái, quả nhiên Tà Vô Nguyệt bị những lời của Dương Sát hấp dẫn chú ý, hắn quay đầu nhìn lại: “Chiến tích ở Song Long hội lần này…ra sao?” “Ngươi đoán?” Lông mày nhíu lại, Dương Sát lại bắt đầu, lộ ra dáng vẻ muốn ăn đòn.
Da mặt co lại, song quyền của Tà Vô Nguyệt đã nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng giống như núi lửa sắp trào ra… Hung hăng nhắm mắt lại, lửa giận trong mắt Tà Vô Nguyệt đã bốc cháy hừng hực, cắn chặt hàm răng ác độc nói: “Dương mập mạp, tốt nhất là một tin tốt. Nếu không, thì nãy giờ người trang bức trước mặt lão tử, đừng trách bản tông chủ không niệm tình đồng môn!” “Ây…Bớt giận, bớt giận, ta nói đàng hoàng cho ngươi không được sao, ha ha ha.”
Ngữ khí đột nhiên trở nên chậm chạp, Dương Sát cười khan một tiếng, đột nhiên tiến đến bên tai Tà Vô Nguyệt, nhẹ giọng thì thầm: “Thật ra, lần này chúng ta…” Cái gì? Ánh mắt nhịn không được run run, vẻ mặt Tà Vô Nguyệt kinh dị nhìn về phía hắn, không tin nổi lên tiếng nói: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?” “Ha ha ha…Ta biết chắc ngươi sẽ phản ứng như vậy, những người khác chắc cũng nghĩ không ra, Tà tông chủ luôn luôn lãnh khốc của Ma Sách Tông chúng ta, cũng sẽ có thời điểm thất thổ như vậy!” Cười lớn một tiếng, Dương Sát xoay người, hướng về phía nhóm trưởng lão cung phụng đang nghênh đón bọn họ, khàn giọng hét lớn: “Nghe ta nói, chiến tích của chúng ta ở Song Long hội lần này, là thú vị đứng đầu tam tông, mang về cho tông môn 10 ngàn Thánh Linh Khoáng!” Làm sao có thể? Tròng mắt co rụt lại, thân thể bọn người run run, vẻ mặt khó có thể tin, ánh mắt nhìn về mấy tên đệ tủ này, đều là vẻ kinh dị! Ma Sách Tông của bọn họ chỉ thuộc dạng tầm thường trong trung Tam tông, sao lần này lại có thể chen lên vị trí thú vị được chứ, cách thượng tam tông chỉ một bước ngắn! Chuyện này…Cũng quá khó tin! Một đám nội môn trưởng lão lấy Thạch cung phụng cầm đầu, giờ khắc này cũng đã kinh ngạc đến ngây người. Cho dù bọn họ đoán thế nào, cũng đoán không ra, đám đệ tử xuất chiến lần này lại có thể mang về thành tích đáng kiêu ngạo như vậy! Nhưng mà, bọn hắn lại không có cao hứng bao lâu, ngược lại có chút sa sút.
Phải biết, nhóm đệ tử tham dự Song Long hội lần này đều là người của tạp dịch phòng, không có chút quan hệ cùng nội môn. Nếu như thế, địa vị của tạp dịch phòng này ở tổng môn đã triệt để được củng cố, sẽ càng được coi trọng hơn, không ngừng phát triển. Đoán chừng không đợi bao lâu, Tà Vô Nguyệt và tạp dịch phòng này lập công lớn mà đem tất cả tư nguyên của tông môn đều cho bọn hắn, mà nội môn bọn hắn lại không có chỗ chen chân! Đôi mắt nhíu lại, Thạch cung phụng cũng không nói gì, chỉ là trong hai con người lại loé lên một đạo ánh sáng cơ trí, hơi lắc đầu, đạm mạc nói: “Không đáng ngại, là hoạ thì không tránh khỏi, Trác Phàm này tài tình thống thiên, nếu hắn không phải là người mà tông chủ chiếu tới, thì lão phu cũng có chút kính nể tiểu gia hoả này, ha ha ha…” Từ nơi xa nhìn chằm chằm vào Trác Phàm vẻ mặt đạm mạc một cái, Thạch cung phụng khẽ cười một tiếng, thế nhưng nụ cười này lại vô cùng giảo quyệt! Mọi người thấy cảnh này thì cùng nhau sững sờ, giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc. Sao Thạch cung phụng này đang đứng trước nguy cơ Nội mốn bị cung chủ xem là người ngoài, chẳng những không tức giận, mà còn đi khen đối phương… Tà Vô Nguyệt nghe được Dương Sát tuyên bố lần nữa, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, trên mặt vừa sợ hãi lại vừa mừng rỡ, một phát cầm lấy cánh tay mập mạp kia: “Dương mập mạp, lời ngươi là thật sao? Đừng nên ăn bừa nói bừa, chọc ghẹo chúng ta!” “Nói nhảm, chuyện lớn như thế sao ta dám nói lung tung?” Vung tay một cái, đem bàn tay của Tà Vô Nguyệt hất ra, vẻ mặt Dương Sát vui cười, mắng: “Còn nữa, mở to hai mắt lên nhìn thật kỹ thực lực của những tên đệ tư này đi, có điểm nào không giống
bộ dáng đứng đầu tam tông?” Mà bọn họ cũng yên lòng vì có người kế tục, củng cố thực lực trong tổng môn! Thế là, một đám cung phụng, trưởng lão của tạp dịch phòng nhao nhao tiến lên, đối với những công thần này, tán thưởng có thừa, vẻ mặt cười tươi như hoa! Chỉ có một đám lão gài của nội môn đứng một bên nhìn, vẻ mặt âm trầm, rất là xấu hổ, trong mắt còn mang theo vẻ ghen ghét. Vì tông môn lập công lớn như thế, trước nay chưa từng có, đáng tiếc là không có nữa điểm quan hệ đến bọn hắn! Nhưng mọi người không có chú ý tới, một người đang chăm chú nhìn về phương hướng của đám người, trong mắt tản ra vẻ mừng rỡ, người này không ai khác chính là đại trưởng lão. - strong Quả nhiên, trước kia để người gia nhập tạp dịch phòng là lựa chọn đúng đắn a! Ngươi hiện tại so với trước kia, trở nên mạnh mẽ hơn nhiều… Ria mép khẽ run run, đại trưởng lão cười khẽ một tiếng, rất là vui mừng! “Mọi người im lặng!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.