“Cứ như vậy, bốn người chúng ta trải qua bao nhiêu đao quang huyết ảnh, bao nhiêu gian nan hiểm trở, mới thật không dễ dàng trở về từ cõi chết. . .”
Trên đại điện Nội môn, Dương Sát mặt mũi đầy bi phẫn, trong mắt lại đầy vẻ giật mình lo lắng, nhìn tất cả mọi người, rống to liên tục: “Cho nên, vì ngăn ngừa bi kịch lần nữa phát sinh, chúng ta thân là trưởng lão cung phụng Ma Sách Tông, có trách nhiệm, có nghĩa vụ để người thực sự có thể gánh vác chức trách đảm nhiệm nhiệm vụ chấn hưng tông môn, tránh cho đệ tử vô tội thương vong!”
Dương Sát nói rất dõng dạc, kéo động nhân tâm, bọn người Tà Vô Nguyệt, Âm Sát nghe mà cũng động lòng, dường như lại nghĩ tới năm tháng lúc trước.
Có điều, người khác nghe thì lại buồn ngủ. Không chỉ là Thạch cung phụng, những người phản đối, mà kể cả Bạch cung phụng, những người của mình, đều vẻ mặt cứng ngắc, chán không nghe nổi nữa.
Cũng không thể trách bọn họ, dù ngươi nói dễ nghe thế mấy đi nữa, nhưng ngươi không thể nói liền tiếp mấy canh giờ đều không ngừng nghỉ đi. Mấy người Tà Vô Nguyệt cùng tham gia Song Long hội với ngươi, có thể hiểu, cảm thông với ngươi, mới kiên trì nghe bây giờ.
Nhưng những lão già này đâu có như vậy, nghe ngươi thao thao bất tuyệt lâu như vậy, tất nhiên thấy rất mệt mỏi.
Giương mắt nhìn nhìn sắc trời bên ngoài phòng, mọi người không còn gì để nói, mẹ nó, đã chạng vạng tối rồi, tên mập mạp này đến cùng là có bao nhiêu chuyện muốn nói nữa vậy, hắn đúng là từ sáng sớm đến tận bây giờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT