Ông Tịnh chê Cha Tịnh còn trẻ mà đã sống cuộc sống như người già, Cha Tịnh nói rằng khi đã già thì không nên tìm cảm giác mạnh, hãy đi chơi ở những nơi an toàn.
“Cha đi chỗ nguy hiểm như vậy, con kiên quyết không đồng ý.”
“Tôi cũng không đồng ý anh đi chỗ nhàm chán như vậy. Biển có gì hay để xem? Ở nhà xem cái chậu nước suốt mấy chục năm không chán sao?”
Tịnh Thù che mặt, đỡ trán.
Những chuyện chưa xảy ra, và càng không thể xảy ra sau tận thế, tại sao hai người họ lại tranh cãi nghiêm túc như vậy?
Không thể thuyết phục được nhau, không thể mỗi người đi con đường riêng của mình sao?
Có một tin tức nói rằng một cặp vợ chồng tưởng mình trúng được 5 triệu, kết quả là cãi nhau "chia tiền không công bằng" và cuối cùng là ly hôn.
Tịnh Thù trước đây không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi.
Có lẽ đây chính là va chạm giữa quan điểm sống, luôn cần phải phân định thắng thua.
Mặc dù cha Tịnh “bị cha đánh, bị vợ mắng” với cái giá quá đắt, nhưng ông vẫn giữ vững quan điểm của mình:
Mọi người có thể kiểm soát cơ thể tôi, nhưng không thể kiểm soát trái tim tôi.
Cha Tịnh trong xương tủy cũng giống như ông Tịnh, một khi đã quyết định thì cứng đầu như lừa.
Nhưng chỉ có mẹ Tịnh mới có thể "thuần phục" cha Tịnh, cũng như ông bà Tịnh thuần phục nhau, quả thật là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
À phì, lại bị rắc cẩu lương* đầy mặt.
(*Cẩu lương: Thức ăn cho chó, ý là cảnh yêu đương, thân mật khiến người khác gato, ghen tức)
Trong những ngày ông bà Tịnh ở đây, cha Tịnh và ông Tịnh mỗi tối đều trình diễn một cuộc tranh luận kịch liệt.
Mặc dù cha Tịnh thường bị đánh bại, nhưng cũng khiến ông Tịnh tức giận không ít.
Cuối cùng, vào ngày 21 tháng 11, sau vài ngày bận rộn chuẩn bị mọi thứ, Tịnh Thù đã dọn đến biệt thự cùng ông bà Tịnh, tránh xa cha Tịnh, và bắt đầu kế hoạch livestream làm món ăn ngon.
Thực tế, Tịnh Thù những ngày này bận đến kiệt sức.
Một mặt cô phải hoàn thành việc thu thập nguyên liệu cuối cùng, một mặt theo dõi sự phát triển của vụ việc Tôn Ngân Thụy.
Và còn phải đề phòng dì út hàng ngày đến xin ăn.
Mẹ Tịnh rõ ràng thất vọng với Tô Mỹ Mỹ, luôn ứng xử lạnh nhạt, không hề nhiệt tình.
Trong lòng Mẹ Tịnh cũng không còn vướng bận về cái chết thảm khốc của gia đình cậu cả nữa.
Tịnh Thù không biết Tô Mỹ Mỹ đến với mục đích gì, căn nhà hai phòng ngủ đã rất chật chội.
Vậy mà Tô Mỹ Mỹ còn đến để xin ăn, hỏi thăm đủ thứ, có lẽ để thu thập tin tức cho Tôn Ngân Thụy?
Nhưng còn có ý đồ khác.
Tô Mỹ Mỹ mỗi ngày đến đều than khóc, bà ta nói sau khi Mẹ Tịnh chuyển nhượng chiếc BMW nhỏ cho thì chưa từng lái nó một ngày nào.
Chiếc xe lại bị Trương Trung Dung lái đi, nhưng chỉ vài ngày sau Trương Trung Dung lại lái chiếc Audi của mình trở về.
Vậy chiếc BMW đó đi đâu? Trương Trung Dung nói là cho bạn mượn vài ngày, nhưng Tô Mỹ Mỹ không tin.
“Có lẽ đã cho một con hồ ly tinh nào đó.”
Tô Mỹ Mỹ nói vậy, nhưng bà ta vẫn giữ một tia hy vọng, đồng thời rất muốn tìm ra sự thật.
Bà ta muốn thuê một thám tử tư để theo dõi Trương Trung Dung.
"Chị ơi, chị gái của em ơi, em thực sự oan uổng quá, tiền em dành dụm mua xe lại bị thằng khốn kia mang đi làm vui lòng những cô gái khác!”
“Chị cứu em với! Chị đi với em đi bắt gian, bắt được thì đánh chết nó!"
Mẹ Tịnh dĩ nhiên từ chối, Tô Mỹ Mỹ vì không quan tâm đến sự sống chết của em gái mình mà lại cãi nhau với mẹ Tịnh.
Tịnh Thù và cha Tịnh lần lượt ra mặt giúp mẹ Tịnh, Tô Mỹ Mỹ đành bất lực đóng cửa bỏ đi.
Trong lòng bà ta càng hận gia đình Tịnh Thù hơn, vào lúc bà ta cần sự giúp đỡ mà người trong nhà lại không giúp, thì đừng trách bà ta không nhân từ nữa.
Ông Tôn nói không sai, gia đình này đã thay đổi rồi!
Tôn Ngân Thụy một đêm bạc đầu, lão hóa gần tám chín tuổi, ông ta hận những người làm marketing, tại sao không cho ông ta một cái chết nhanh chóng?
Tại sao không một lần phơi bày hết mọi chuyện? Cũng để ông ta làm tốt công tác quan hệ công chúng và tẩy trắng.