Đáy lòng Chương Ngưng kích động, trên mặt bình tĩnh: “Cô nhận sai người rồi.”
Cô liếc mắt quan sát đối phương, trước giờ hoàn toàn chưa thấy qua.
Đương nhiên là chưa bao giờ gặp qua bao giờ mới đúng.
Cô gái nhìn chằm chằm từ đầu đến chân cô để đánh giá, vẻ mặt khiếp sợ không hề giảm đi. Sau một lúc lâu, cô gái tỏ ra xấu hổ mỉm cười: “Xin lỗi, nhưng cô rất giống em gái của tôi.”
“Vậy sao?” Chương Ngưng lạnh lùng cười.
Cô là con một, không có em gái.
Huống hồ cô được sinh ra tại căn cứ ngoài Trái Đất, trọng lực của hành tinh Rigel và Trái Đất đều không giống nhau. Theo một nghĩa nào đó, cô là nửa người ngoài hành tinh.
Cho nên, cho dù đây là một vũ trụ song song, trên Trái Đất này cũng sẽ không có một Chương Ngưng nào giống hệt như cô được.
“Xin lỗi, tôi thực sự cho rằng cô là em gái tôi vừa mới sống lại. Mặc dù cô rất giống em ấy, nhưng tính tình lại rất khác.” Người phụ nữ cầm cây bút kẻ chân mày, che giấu sự hoảng loạn một cách kém cỏi: “Cô bị sao vậy?”
“Ồ, tôi vô tình bị rơi xuống sông.” Để cẩn thận hơn nên Chương Ngưng không muốn trả lời quá nhiều: “Chuyện sáng nay, chắc cô cũng có nghe rồi.”
“Hả? Có chuyện đó sao?” Người phụ nữ mở to mắt ngạc nhiên: “Cô không tìm cảnh sát giúp đỡ sao?”
“Bến Thượng Hải đang phong tỏa, bọn họ rất bận. Tôi cũng không bị thương tích gì, vì vậy tôi chỉ có thể tìm một nơi để xử lý bản thân cho sạch sẽ một chút.”
Chương Ngưng không thay đổi sắc mặt, vẫn đứng chải đầu. Quần áo của cô nửa khô nửa ướt, nhìn thấy rõ vết bẩn. Khiến cô trông thật thả , hại.
“Tôi đoán là có nhiều người bị thương hơn nên họ không để ý đến cô.” Đối phương cười ngượng ngùng, chớp mắt, ý tứ không rõ ràng.
Chương Ngưng liếc mắt phát hiện môi cô ấy hơi tái nhợt.
Người phụ nữ rõ ràng là không bình thường.
“Cô à, cô vẫn chưa khỏe sao?” Nhân viên hướng dẫn trung tâm thương mại hét lên ở bên ngoài cửa.
Động tác đối phương làm nhanh hơn, cất đồ trang điểm rồi vội vàng rời đi.
Để tránh bị nghi ngờ, cô đáp một tiếng rồi thả lỏng một chút. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng của cô gái đó nói với nhân viên hướng dẫn: “Đi tìm cho cô gái ấy một bộ quần áo rẻ nhất, tôi sẽ trả tiền.”
“Được ạ.”
Người phụ nữ trung niên đó thò đầu vào: “Cô đừng ra ngoài nhé, tôi đi mua cho cô một bộ quần áo mới để thay.”
“Ồ, cảm ơn cô.” Chương Ngưng do dự nói cảm ơn.
Sau khi nói xong, người phụ nữ lấy bộ quần áo từ tay người hướng dẫn mua sắm, đi vào đưa cho Chương Ngưng, trên mặt lại không có chút bố thí hay đồng tình: “Tôi mặc kệ cô có phải là em ấy không, cứ cầm bộ quần áo này đi, đổi lại sự yên tâm của tôi. Sau này đừng để tôi gặp lại cô nữa.”
Chương Ngưng sửng sốt, đối phương rời đi mà không ngoảnh lại.
Cô xem quần áo trong tay, đó là một chiếc váy đen kiểu dáng đơn giản, trên nhãn mác ghi rõ số: 13689.
Đây là phố Đông Nam Kinh, quần áo trong trung tâm thương mại nói chung cũng không có giảm giá.
Hai người chỉ tình cờ gặp nhau thôi, chỉ vì cô giống em gái của cô ấy, đối phương lại tốt bụng đến mức bỏ rất nhiều tiền, còn nói vì sự yên tâm?
Hơn nữa, câu cuối cùng của cô ấy, rõ ràng không được thân thiện cho lắm.
Chuyện này chỗ nào cũng thấy kỳ quái.
Chương Ngưng vội vàng vệ sinh cá nhân, thay chiếc váy mới đó, ra ngoài trả chiếc lược lại cho hướng dẫn viên mua sắm.
Quả nhiên, người đẹp vì lụa. Cô ăn mặc chỉnh tề, khác hoàn toàn so với dáng vẻ chật vật khi bước vào đây.
Đối phương sửng sốt, tò mò hỏi: “Cô gái đó là gì của cô vậy?”
“Chị họ tôi.” Chương Ngưng quay đầu lại cười.
Chương Ngưng quan sát xung quanh, cô rời đi bằng một lối khác. Cô bình tĩnh bước vào con hẻm với đôi giày cao gót không vừa chân.
Một chiếc trực thăng khổng lồ bay qua đầu cô với tốc độ cực nhanh. Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra đó là đội hình trinh sát.
Trước khi nổi lên mặt nước, Chương Ngưng đã giấu một số vật dụng đã để dưới đê mà cô không thể mang theo lên bờ, bao gồm nhật ký di chuyển “Phi Diên”, bộ điều khiển hàng hóa ở khoang sau và tên người dùng cùng với mật khẩu của hệ thống.
Hiện tại xem ra, vì để hiểu rõ hơn về thông tin của vật thể bay không xác định đã rơi xuống, phía chính phủ sẽ sớm sắp xếp một cuộc trục vớt toàn diện ở đáy sông.
Trước đó, cô phải tìm cơ hội để lấy lại đồ của mình.
Trước đó đã bị hố đen nuốt chửng từ lâu, hệ thống điều khiển chính của “Phi Diên” đã hoàn toàn sụp đổ. Vật liệu vỏ ngoài được làm bằng kim loại ở ngoài hành tinh nên không có ở Trái Đất. Ngay cả khi nó rơi vào tay đối phương, trong thời gian ngắn, nó cũng không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự ban đầu của thế giới này.
Nhưng nhiệm vụ ban đầu của Chương Ngưng một rắc rối lớn. Bởi vì công nghệ của hàng hóa ở khoang sau không chỉ còn nguyên vẹn, thậm chí còn không tiên tiến bằng Trái Đất. Chỉ cần một thời gian ngắn thôi, sẽ không khó để phá khóa và sao chép thành phẩm.
Tuy nhiên, đó là một vũ khí hạt nhân khổng lồ.
Chương Ngưng không muốn bi kịch ở thế giới này tái diễn một lần nào nữa.
May mắn thay, chỉ cần cô lấy được tên người dùng và mật khẩu của hệ thống, nhập chúng vào bộ điều khiển, có thể khiến nó khởi động chương trình tự hủy an toàn và tránh được bị kịch.
Cô núp vào góc hẻm, nhắm mắt lại một chút, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt cô, trên mí mắt được phủ lên một màu đỏ như máu.
Trong hẻm nhỏ sâu thăm thẳm, dường như có một nhà hàng nhỏ bên cạnh, TV đang mở và các dòng chữ hiện lên không được rõ ràng.
Chương Ngưng đang đợi trời tối. Chỉ cần cô có thể trở lại bờ sông để lấy đồ vật giấu ở dưới đê và để cabin ở khoang sau tự hủy, thì đó sẽ là một kết thúc có hậu cho cô và cả thế giới này.
Sau đó, cô có thể tìm một nơi để ẩn náu, nghĩ cách khôi phục liên lạc với căn cứ, đều có thể lập một kế hoạch dài hạn.
Chiếc TV trong nhà hàng nhỏ chuyển kênh và đột nhiên có một bản tin thời sự với âm lượng to lớn. Chương Ngưng đang trầm tư bỗng nhiên bừng tỉnh, không thể không nghiêng cơ thể, tập trung để lắng nghe.
Lệnh truy nã.
“Sáng hôm nay, một người phụ nữ đã phạm tội ở khu vực Hoàng Phố và bỏ trốn. Cô gái mặc áo và váy ngắn màu trắng, cao khoảng 1m7 và có mái tóc đen dài. Danh tính của người này chưa rõ và cực kì nguy hiểm. Nếu bạn có bất kì manh mối nào, vui lòng giữ khoảng cách và báo cảnh sát ngay lập tức.”
Chương Ngưng vô thức nhìn xung quanh và ẩn mình vào một góc tối.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu không phải vì người em gái trông giống cô thì cô đã chẳng có cơ hội để cải trang rồi. Dù sao thì với đặc điểm quần áo trước đó của cô, rất khó để thu hút sự chú ý.
Tuy nhiên, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Định nghĩa và sự tồn tại của vũ trụ song song được xây dựng dựa trên nhiều kết quả khả thi của một sự kiện; những kết quả khác nhau tạo nên những vũ trụ song song khác nhau. Có lẽ trong thế giới này, Chương Ngưng năm 2315 đã không được phái đến Trái Đất, không va phải hố đen, và thậm chí cũng không hề du hành.
Vậy thì, em gái của người phụ nữ đó có phải là Chương Ngưng của thế giới này không? Ở vũ trụ này, cô ấy đó sinh ra sớm hơn một trăm năm, nhưng cô ấy đã chết rồi sao?
Cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng trước khi cô kịp suy nghĩ về chuyện đó, bất ngờ có một tiếng động ở bên ngoài con hẻm, có một đội người đàn ông mặc đồ đen vụt qua, chỉ cách nơi ẩn náu của cô hai mươi mét. Nếu đối phương chỉ cần hơi quay đầu lại thì có thể phát hiện ra cô.
Chương Ngưng đợi họ đi qua, im lặng đếm ba giây, rồi lập tức đứng dậy và đi sâu và con hẻm nhỏ. Cô đi ngày càng nhanh và bắt đầu chạy.
Người đàn ông mặc đồ đen vừa rồi thực sự quay đầu lại, xét thấy trang phục của người đó, chắc hẳn là cảnh sát đặc nhiệm địa phương. Người đàn ông dẫn đầu ra hiệu, ngay lập tức có mấy mấy đội viên tiến vào bên trong, chia ra từng tốp để tìm kiếm.
Không giống như những con phố phồn hoa bên ngoài hẻm nhỏ, khu vực đầy những toàn tòa nhà chung cư cũ, đường đi hẹp, có nhiều ngã tư và địa hình phức tạp.
Hai phút sau, những người tìm kiếm riêng lẻ trở lại đội và lắc đầu.
“Rút.” Đội trưởng ngẩng đầu, nhìn xung quanh, vẫy tay, vẻ mặt thất vọng.
Ở phía khuất nắng của tòa nhà, Chương Ngưng chân trần, áp sát vào bức tường thẳng đứng bên ngoài tầng ba, dưới chân cô chỉ có một điểm tựa chưa đầy năm centimet. Ngay trước mắt cô là một tòa nhà dân cư khác, không có lối đi giữa hai tòa, khiến cô rất khó bị phát hiện.
Con hẻm nhỏ dần yên tĩnh trở lại, cô di chuyển chậm rãi, trèo lên, nhẹ nhàng nhảy qua hành lang của tầng tiếp theo.
Trong nhà vệ sinh công cộng đơn sơ, Chương Ngưng hai tay chống bồn rửa, cúi đầu hít thở.
Không khí ẩm ướt và oi bức, những mạng nhện lốm đốm giăng kín trên gương. Nắng chiều lười biếng buông mình, tiếng ồn ào như cách xa ngàn dặm, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Cô chụm hai tay vốc nước, rửa mặt thật mạnh, rồi ngẩng đầu nhìn kỹ bản thân trong gương. Mặt kính phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi của một người phụ nữ, mái tóc đen dài được búi gọn ra sau, để lộ những đường nét cương nghị mà thanh tú.
Cô rửa sạch chân, vén vạt váy lên và soi mình trong gương.
Chiếc váy này tuy đắt tiền và vừa vặn, nhưng lại có một cảm giác lạ thường, cứ cọ xát vào eo cô.
Cô đưa tay cởi váy, lần mò tỉ mỉ theo đường viền, cẩn thận đưa hai ngón tay kẹp thứ gì đó ra từ chỗ thắt eo.
Hóa ra là hai ngàn nhân dân tệ địa phương.
Số tiền được gấp lại thành một cuộn rất nhỏ, giống như một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ thông thường, cảm giác cọ xát ban nãy không phải là ảo giác.
Đương nhiên, cô không tin đây sẽ là món quà xuyên không mà nhà sản xuất hay trung tâm thương mại tặng.
Nhưng vấn đề ở chỗ, người phụ nữ kia đã bỏ tiền mua váy tặng cô, tại sao còn phải lén lút giấu tiền?
Cô lại nhớ đến ánh mắt của đối phương khi đó. Khi nhắc đến cảnh sát, sắc mặt cô ấy rõ ràng không bình thường. Liên hệ với câu nói cuối cùng của cô ấy, một phỏng đoán mơ hồ nổi lên trong lòng Chương Ngưng.
Trong quan niệm giá trị của những người giàu có này, hẳn không có việc gì mà tiền không giải quyết được.
Dù cô em gái có ngoại hình giống mình chết như thế nào, chắc chắn không thể thoát khỏi mối liên hệ với người phụ nữ này. Vì vậy, khi nhìn thấy Chương Ngưng, cô ấy mới có phản ứng dữ dội đến thế.
Khi tình huống chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất, dù nó có phi lý đến đâu, đó cũng có thể là câu trả lời duy nhất.
Tuy nhiên, cho đến lúc này, đây không phải là vấn đề Chương Ngưng nên quan tâm.
Cô lấy vài tờ tiền nắm trong tay, số còn lại cất vào túi chống nước ôm sát người, rồi lấy ra một con dao găm nhỏ.
Đây là vũ khí cá nhân của thành viên căn cứ ngoài Trái Đất, cô nhẹ nhàng chạm vài cái, con dao găm nhanh chóng thu nhỏ lại bằng kích cỡ một đồng xu, có thể dễ dàng giấu trong tay.
Hai phút sau, Chương Ngưng thản nhiên bước ra khỏi nhà vệ sinh. Con hẻm yên bình và tĩnh lặng, nắng trải đầy lối đi, những đặc nhiệm vừa nãy còn xếp hàng nghiêm nghị lục soát dường như chưa từng xuất hiện.
Sau khi xác nhận không còn nguy hiểm, cô quay lại đường lớn, mua một chiếc trâm cài tóc gỗ đào ở cửa hàng lưu niệm du lịch, búi tóc dài lên, rồi mua thêm một chiếc túi vải canvas văn hóa sáng tạo, khiến mình trông giống một nữ du khách bình thường hơn.
Khi đồng hồ trên tháp chuông Bến Thượng Hải điểm chín giờ, cách địa điểm xảy ra tai nạn một nghìn mét, Chương Ngưng lặng lẽ trèo lên bờ.
Tin tốt là cô đã lấy thành công vật phẩm mình giấu dưới đê và thuận lợi thoát khỏi sự giám sát của khu vực phong tỏa.
Cô tựa lưng vào góc tường nơi ánh trăng không chiếu tới. Bơi đường dài đối với cô không phải là việc khó, nhưng lúc này, những con sóng dữ dội trong lòng khiến sắc mặt cô không được tốt. Cô không thể tin đây là sự thật.
Vừa nãy, khi lặng lẽ nhô đầu lên ở bờ sông, cô tận mắt thấy "Phi Ưng" đang được cẩu lên khỏi mặt nước. Tuy nhiên, tin xấu là, khi đèn pha trắng sáng từ từ quét qua khoang sau, xuyên qua cửa sổ, cô thấy rõ bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Cô không để ý đến việc toàn thân ướt sũng, lấy túi chống nước giấu trong lòng ra, giải mã tên người dùng và mật khẩu trong mật mã, nhập vào bộ điều khiển, cố gắng gửi lệnh điều khiển vật phẩm trong khoang sau.
Một tia sáng xanh lóe lên trong chốc lát, cho thấy lệnh đã được gửi thành công, nhưng ngay sau đó, màn hình nhỏ của bộ điều khiển hiển thị mã lỗi.
"Không tìm thấy đối tượng hoặc đối tượng không nằm trong phạm vi nhận."
Mã lỗi lạnh lẽo phá tan ảo tưởng của cô.
Phạm vi tìm kiếm của bộ điều khiển là trong vòng năm nghìn mét, nếu có lỗi, chỉ có thể giải thích rằng, vật phẩm trong khoang sau ngay từ đầu đã không ở trong sông.
Cô nấp trong bóng tối góc phố, nhìn ra ngoài, thân thể nặng nề của "Phi Ưng" vẫn đang được treo lơ lửng giữa không trung, chậm rãi được kéo lên khỏi mặt nước, chưa rời đi.
Cô cố gắng gửi lệnh một lần nữa, nhưng vẫn vô ích.
Có lẽ, thứ trong khoang sau thật sự đã biến mất.
Đối với cả cô và thế giới này, đây là tin tức tồi tệ nhất.