Ngụy Tuyên trước nay chưa từng tiếp cận một ai như vậy, đặc biệt lại là Tiêu Yến, vị quyền thần khiến người ta phải khiếp sợ.

Hắn vô cùng câu nệ, định lùi lại nhưng vừa lùi thì lại vô tình chạm vào người Tiêu Yến. Hắn vội vàng liếc Tiêu Yến một cái.

Cái liếc nhìn ấy, đôi mắt lại như bị thứ gì thiêu đốt.

Chỉ thấy đai ngọc thúc màu đen vân văn ôm trọn vòng eo thon gọn, tuyệt đẹp và uyển chuyển, tạo cảm giác như có thể ôm trọn vào lòng.

Eo thật là nhỏ…

Ngụy Tuyên mí mắt khẽ giật, vội vàng dời ánh mắt đi.

Cùng lúc đó, vút một tiếng, mũi tên lông vũ thẳng tắp bay ra, cắm phập vào hồng tâm.

"Tướng quân thần tiễn!" Một đám hoạn quan đồng loạt reo lên.

Quả nhiên chuẩn xác thật! Thật là sảng khoái!

"Điện hạ bắn, ta chỉ là mượn hắn vài phần lực." Tiêu Yến nói.

Ngụy Tuyên quay đầu nhìn mũi tên cắm trên hồng tâm, rồi lại ngỡ ngàng nhìn bàn tay mình.

Mây bay tan đi, ánh mặt trời giữa buổi chiều dần trở nên gay gắt hơn. Gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của thanh niên tướng quân như băng tuyết trên đỉnh núi đao, chiếc áo bào tím mạnh mẽ bay phần phật trong gió, tay giương cung như vầng trăng tròn, thần thái rạng rỡ, vô cùng phi phàm.

Tiêu Yến chơi vài lần, nhất thời tâm trạng rất tốt, liền cúi người hỏi: "Kế tiếp Điện hạ muốn bắn gì?"

Đúng lúc này, một con ruồi đầu xanh ong ong bay ngang qua đồng cỏ.

Ánh mắt Tiêu Yến sắc bén. Vút một tiếng, một mũi tên bay vút giữa không trung, ghim con ruồi ấy lên bia, vẫn chuẩn xác trúng hồng tâm!

Cái này thì đám hoạn quan đều hóa đá, nửa ngày không khép miệng lại được.

Ai cũng biết Tiêu Yến tài bắn cung vô song, nhưng không ngờ lại lợi hại đến vậy!

Ngụy Tuyên kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Yến. Trên mặt hắn, Tiêu Yến thấy rõ sự kinh hãi, ngỡ ngàng, sùng bái đến mức muốn ngũ thể quỳ phục!

"Cứ chăm chỉ luyện tập, ngươi cũng sẽ được thôi!" Tiêu Yến khẽ mỉm cười với hắn.

Nụ cười ấy chợt như gió xuân làm tan chảy băng tuyết.

Như thể nhìn thấy thứ gì đó chói mắt, ánh mắt Ngụy Tuyên rõ ràng run lên, rồi quay mặt đi.

Tiêu Yến có chút hụt hẫng. Gương mặt này khi cười lên lại đáng sợ đến vậy sao?

Thôi vậy, đừng làm khó dễ hài tử nữa.

Hắn trao trả cây cung cho Ngụy Tuyên: "Điện hạ cứ tiếp tục luyện, thần xin cáo lui trước."

Nói rồi, hắn xoay người rời đi.

"Tướng quân." Ngụy Tuyên bỗng nhiên cất tiếng gọi.

Tiêu Yến quay đầu lại: "Điện hạ có gì phân phó?"

"Ngươi…" Ngụy Tuyên nhìn chằm chằm cây cung trong tay, ngập ngừng nói: "Ngươi có thể dạy ta không?"

Tiêu Yến ngẩn ra: Gì cơ?

Ngụy Tuyên ngẩng đầu, đôi mắt to trong trẻo nhìn thẳng hắn: "Hôm nay kiến thức tướng quân thần tiễn, ta muốn theo ngươi học."

Tiêu Yến cảm thấy ngoài ý muốn. Đứa nhỏ này không hề đơn giản, chỉ trong chốc lát đã dám ngỏ lời mời với một quyền thần mà tất cả mọi người trong cung này đều tránh như tránh rắn rết ư?

Hắn thấy có chút thú vị, liền nói: "Điện hạ nếu thật sự muốn học, ngày mai đến nhà ta tìm."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play