Ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn vài phần trào phúng.
Bà ta chẳng cần tốn bao nhiêu sức, chỉ khẽ đong đưa hai cánh tay là đã dễ dàng đuổi kịp Lộc Khả đang vùng vẫy phía trước.
Hốc mắt đen ngòm kết hợp cùng làn da tối màu, khuôn mặt dường như dần mờ nhòe, không còn nhận ra đâu là ngũ quan, đâu là nét người. Vẻ ngoài của bà ta, từng chút một, đang rút khỏi hình dáng của một con người, trở nên nhòe nhoẹt, nhầy nhụa, như sinh vật nào đó từ đáy biển sâu mục rữa mà thành.
Bộ đồ lặn đen kịt dính chặt lên thân hình như một khối, khiến bà ta trông chẳng khác gì một xác chết mục rữa trôi dạt, bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc, xộc thẳng vào nước biển vốn trong lành, khiến cả vùng thủy vực quanh bà ta lập tức trở nên đục ngầu, nhầy nhụa.
Cánh tay vừa rồi bị Lộc Khả dùng dao chém đứt giờ đã mọc lại. Trong làn nước bẩn đục, cánh tay mới mọc trắng mịn đến kỳ lạ, mỏng manh như da trẻ sơ sinh. Nhưng sự trắng nõn ấy không tồn tại lâu, chỉ chớp mắt, làn da ấy đã bị lớp nước đen đặc sánh như mực bao phủ, hoà làm một với cái thân thể nhầy nhụa kia.
Bà ta… rốt cuộc là thứ gì?
Lộc Khả từng cho rằng sinh vật được vẽ trong bức tranh treo ngoài hành lang khách sạn chính là hình thái thật của mẹ Lộc. Dù sao thì trong phòng tắm hôm đó cô cũng từng trông thấy một xúc tu mềm mại trong suốt, long lanh như thạch...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play