Cửa căn phòng của Bang chủ Trấn Sơn bang gần như là bị người đập mở, âm thanh gõ cửa ầm ầm kêu vang.
Đang nói chuyện với thủ hạ, Ngụy Ước lập tức bảo thủ hạ ra mở cửa nhìn xem có chuyện gì.
Thủ hạ tuân lệnh đi ra, cửa vừa mở ra, phát hiện là Lương công tử của Lương gia Ảo Vọng, gã còn chưa kịp chào lịch sự, Lương Bàn đã trực tiếp xông thẳng vào, khiến cho gã thủ hạ đó có phần luống cuống tay chân, muốn ngăn lại mà không dám ngăn, gã vội hướng vào bên trong hô to một tiếng, “Bang chủ, Lương công tử tới rồi.”
Ngụy Ước ngước lên nhìn, nhìn thấy Lương Bàn không mời tự xông vào, trong mắt lóe lên nét phiền muộn, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhấc tay ra hiệu cho thủ hạ tại cửa vào.
Thủ hạ hiểu ý rời khỏi, khi đi ra ngoài thì đưa tay đóng cửa lại.
Không còn người khác, sắc mặt Ngụy Ước lập tức trở nên âm trầm, trực tiếp đưa tay chụp lấy y phục của Lương Bàn, nhỏ giọng nổi giận mắng: “Ngươi điên rồi à? Đã nói ngươi đừng có trực tiếp đến chỗ ta, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao, hay là sợ người ngoài nhìn không hiểu mối quan hệ giữa chúng ta?”
Lúc này, y bừng bừng lửa giận, hận không thể tát cho tên ngu xuẩn này hai cái thật mạnh, cũng hận bản thân mình tại sao lại đi hợp tác với loại mặt hàng này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT