Tại thời điểm bầu không khí tại đây xuất hiện sự rạn nứt, Liên Ngư đột nhiên cất tiếng: “Không có gì phải xin lỗi hay không xi lỗi, tiếp tục dây dưa chuyện này, làm sao còn có thể uống rượu chứ? Chuyện đã qua rồi, mọi người đều cho ta chút thể diện đi, không nên nhắc lại nữa, có được không?”
Đang bị sư huynh làm cho không biết làm sao, Dữu Khánh tự nhiên là biết nghe lời phải, liên tục xưng phải, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.
Nhìn bề ngoài, mọi việc đã là quá khứ, sự thực như thế nào thì không ai biết được.
Lương Bàn mặc dù cho Liên Ngư thể diện, không nói gì nữa, nhưng rõ ràng đã mất hết hứng, ánh mắt thỉnh thoảng quét nhìn về phía sư huynh đệ hai người lộ rõ bất thiện.
Sau khi chú ý thấy, Dữu Khánh có phần hận không thể tự tát mình mấy cái, chính hắn cũng không biết là mình nghĩ như thế nào, đã biết rõ lão Cửu tính tình cố chấp, cứng đầu, dễ dàng “Xử sự theo cảm tính” vậy mà còn kéo lão Cửu đi làm việc này? Kéo y lên núi đao xuống biển lửa còn dễ hơn làm loại chuyện này a!
Tới đây ăn một bữa cơm cũng có thể gây nên thù hằn, Dữu Khánh xem như đã phục Mục Ngạo Thiết rồi.
Trên đời không có thuốc hối hận, hối hận cũng đã muộn rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT